Minh Yên vội vàng ăn chiếc bánh bao cua vàng nóng hổi, cảm thấy bữa sáng phong phú quá mức, nên cô : “Sau đừng chuẩn nhiều như , ăn hết, em thể mang về khách sạn.” Hừ, Úc Hàn Chi thật giàu , du thuyền bao nhiêu vật tư, đều thể tùy ý lấy. Còn tài nguyên trong khách sạn của bọn họ thì tự phà mua về.
“Được, nếu ăn cái gì thì cứ với Lâm Bình. Mỗi sáng đầu bếp sẽ chuẩn cho em,” Úc Hàn Chi xuống, tao nhã thưởng thức bữa sáng.
“Mỗi buổi sáng?” Minh Yên đang cắn một miếng bánh bao cua, đôi mắt đen nhánh xinh mở to trong sự ngạc nhiên. Mỗi ngày đều đến ăn sáng? Cô nên dùng lý do gì để tới đây hàng ngày.
Người đàn ông ngẩng đầu, nhàn nhạt cô, trong lòng thầm nghĩ, dĩ nhiên là mỗi ngày đều tới đây. Nếu , thể ôm cô, hôn cô mỗi buổi sáng? Anh xác định quan hệ yêu đương với cô, còn hòa thượng chứ?
Minh Yên nuốt miếng bánh bao xuống, mỉm khanh khách, đưa tay giữ chặt bàn tay to của , nũng : “Nếu mỗi ngày em đều tới đây thì chuyện tình cảm sẽ giấu . Chắc chắn sẽ chú ý. Nếu thì em sẽ chỉ đến đây vài ngày một . Dù , cũng ở khách sạn, là vẫn thể gặp ?”
“Chuyện tình cảm giấu ?” Úc Hàn Chi híp mắt, nhai từng chữ từng chữ, bàn tay lớn của nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, nắm ngón tay út của cô chơi đùa.
“Khụ khụ, tình yêu bí mật sẽ thú vị. Em cần ăn cơm, mà thể xem phim dạo phố như những đôi tình nhân bình thường. Chúng cũng cần giống như những kẻ ăn chơi trác táng khoe khoang khắp nơi. Chỉ cần chúng cùng là đủ,” Minh Yên , cố gắng thể hiện sự điều. Cô hiểu rằng dù lòng của nam chính cũng cần giữ thể diện, vì cô còn chỗ .
Úc Hàn Chi trầm ngâm, ừm, thì sẽ ăn cơm và hôn môi ở nhà, hàng ngày sẽ vận động giường là . Anh thích giao tiếp nhiều, chỉ cần yên tĩnh và vui vẻ bên là đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-tra-xanh-thuc-tinh-roi/chuong-164.html.]
“Được,” Úc Hàn Chi gật đầu. Nếu buổi sáng thể tới , thì buổi tối sẽ cố gắng dành thời gian cho cô.
Minh Yên thấy đồng ý thì thầm thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng vui vẻ khi ăn sáng. Hiện tại, sự nghiệp của cô thuận buồm xuôi gió, còn Úc Hàn Chi cũng theo đúng kế hoạch, hai đại họa lớn giải quyết. Cô cảm thấy thật vui vẻ.
Hai mới ăn một nửa, thì thấy bên ngoài kêu: “Thuyền ?” Giọng của một ông chú tầm bốn năm mươi tuổi, mang theo âm điệu nồng đậm của Hải Thành, bên ngoài truyền đến một trận tiếng ồn ào.
Úc Hàn Chi nhíu mày, trầm giọng : “Em ăn tiếp , ngoài xem một chút.” Nói , dậy ngoài.
Mộng Vân Thường
Minh Yên vội vàng lau miệng, lạch cạch theo phía . Khi cô tới nơi, từ khi nào, du thuyền một du khách cùng dân địa phương đang vây quanh. Bên cạnh đó còn ba cảnh sát mặc đồng phục.
“Xin hỏi, chiếc du thuyền là của ?” Cảnh sát dẫn đầu về phía Úc Hàn Chi. Thấy khí chất của xuất sắc, nhã nhặn và tuấn tú, họ bất giác cũng trở nên lịch sự.
“Phải, việc gì ?” Úc Hàn Chi nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt sắc sảo giấu sự nghi ngờ.
“Là như , một đàn ông báo rằng chó của ông trộm, nghi ngờ các trộm chó của ông ,” cảnh sát xong, về phía Kỳ Bạch Ngạn, báo cảnh sát.