Hoa Tư liên tục vấp khó khăn mặt Úc Hàn Chi và Minh Yên. Nghĩ đến việc hiện tại giống như một con chuột qua đường, ai cũng đánh, còn Minh Yên tung hô là cô gái quốc dân, cô tức giận đến đỏ mắt, suy nghĩ nhiều mà gọi ngay cho nuôi: "Mẹ Lý, bây giờ Minh Yên nhiều tiền, bà nên để cô chu cấp cho bà. Mỗi năm yêu cầu 500 vạn."
"Cái gì? 500 vạn ?" Lý Quế Hoa suýt hét lên, kích động : "Thật sự nó nhiều tiền như ? nếu như con nhóc c.h.ế.t tiệt đó chịu đưa tiền thì đây?"
"Cô chu cấp cho bà là điều hiển nhiên. Bà chỉ cần theo cách của , đến lúc cư dân mạng cả nước bà là ruột của cô , cô chu cấp sẽ chỉ trích khắp nơi."
Lý Quế Hoa do dự, nghĩ về việc đây Minh Yên gần như cắt đứt quan hệ, biến cố của gia đình Minh, cô chẳng hề quan tâm gì đến bà. Đã thế, bà còn từng thử đến Úc gia để xin tiền nhưng đuổi khỏi cửa, đến cả mặt con gái cũng thấy.
"Hơn nữa, đây bà lén bán trang sức của Minh Yên, tiền cũng sắp tiêu hết đúng ? Bà thêm tiền ? Đừng quên, trong tay vẫn còn đoạn video bà ăn cắp đồ." Hoa Tư lạnh lùng .
"Muốn, !" Lý Quế Hoa vội vàng nở nụ lấy lòng. Cả hai đứa con gái đều cho bà lấy một đồng, kẻ thì chẳng quan tâm, kẻ thì nắm giữ điểm yếu của bà. Hiện giờ hai đứa đều đang sống sung túc, chỉ bà là tay trắng.
"Ừm, cứ theo lời ," Hoa Tư tỉ mỉ chỉ dẫn cho bà một lúc.
" mà còn tiền ," Lý Quế Hoa nịnh, khuôn mặt già nua lộ vẻ tham lam: "Hoa Tư, con cho một ít tiền ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-tra-xanh-thuc-tinh-roi/chuong-386.html.]
Mộng Vân Thường
Nhìn thấy bộ dạng mặt dày của bà , Hoa Tư bực bội nhưng vẫn lạnh mặt chuyển khoản một ít tiền.
Sáng hôm , Minh Yên nhận tin nhắn từ Thời Gia, nhắc nhở về buổi hòa nhạc cổ điển lúc 8 giờ tối. Cô vui vẻ bật dậy, thấy mạng vẫn còn vé nên mua thêm hai vé cho Thải Nguyệt và Thời Cẩn.
"Như vẻ lắm, chung giống như bóng đèn ," Thải Nguyệt ngượng ngùng, từng xem hòa nhạc cổ điển nên thấy ngại.
"Là một buổi hòa nhạc nhỏ, kiểu rạp hát , sẽ chung một chỗ, ai cũng sẽ thành bóng đèn cả." Minh Yên trấn an.
"Vậy thì !" Thải Nguyệt hớn hở đồng ý. Là quản lý của Minh Yên, cô cũng nên tiếp xúc với những nơi như thế, tránh để cô mất mặt.
" , ngủ." Tối qua Thời Cẩn học đến tận ba giờ sáng, giờ còn mở nổi mắt, mệt mỏi lăn giường tiếp tục ngủ.
"Thời Cẩn, mà, mà." Minh Yên nhảy lên giường, nghịch ngợm xoa đầu cô .
"Đi , là con rùa nhỏ." Thời Cẩn mới chợp mắt ba, bốn tiếng hai phiền. Cuối cùng, cô ôm đầu, mệt mỏi : "Đi! giờ thì để ngủ ."
"Thời Cẩn ngoan lắm." Minh Yên và Thải Nguyệt , rón rén khỏi phòng.