"Chỉ năm tờ?" Úc Hàn Chi khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Yên, nơi còn vương chút mực đen. Trong đôi mắt phượng sâu thẳm, lóe lên một tia nhạt.
Minh Yên chậm rãi gật đầu, giọng điệu thoáng chút ngượng ngùng: "Anh Úc, lẽ hợp với việc học hành. mất cả ngày mà chỉ năm tờ thôi."
Nghe Minh Yên gọi là " Úc", nụ mắt Úc Hàn Chi bỗng dưng tắt ngấm. Đôi mày khẽ chau , một làn mây u ám thoáng qua, khiến bầu khí trong phòng trở nên nặng nề.
Gương mặt tuấn tú của Úc Hàn Chi tối sầm , buông đống văn kiện tay xuống, dậy và bước đến gần Minh Yên. Nắm lấy bàn tay cô, nhận những ngón tay trắng muốt của cô dính đầy mực, móng tay xinh cắt gọn gàng, nhưng ngón trỏ và ngón cái còn hằn rõ dấu vết của việc cầm bút quá lâu.
Úc Hàn Chi khẽ lau vết mực khuôn mặt cô. Minh Yên theo bản năng lùi một bước, đôi mắt to đỏ hoe, hình nhỏ nhắn cứng đờ. Giọng cô khàn hẳn : "Anh Úc?"
Đây là đầu tiên cô gọi như , đầu tiên giữa hai một cách lạ lẫm đến thế. Liệu quá hà khắc với cô ?
Tim Úc Hàn Chi bất giác thắt . Trong đáy mắt hiện lên vẻ u ám hơn.
" thật ngốc. Từ nhỏ đến lớn, ngoài việc ăn uống vui vẻ, chẳng gì cả. Anh và Úc Vân Đình đều là những học hành xuất sắc. vốn thuộc về thế giới của các , buồn ?" Giọng của Minh Yên trở nên nghẹn ngào, từng giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài má. "Ngay cả so với Hoa Tư, cũng còn kém xa."
Nghe đến đây, Úc Hàn Chi thể nào giữ bình tĩnh. Sắc mặt trắng bệch, siết c.h.ặ.t t.a.y cô hơn, giọng khàn khàn: " bao giờ coi thường cô, đừng lung tung."
Anh nhẹ nhàng đưa tay lau những giọt nước mắt đang rơi khuôn mặt cô, nhưng lòng ngón tay run lên vì ấm từ nước mắt thiêu đốt.
Minh Yên cúi đầu, nhỏ giọng : "Là ngu ngốc. thể học ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-tra-xanh-thuc-tinh-roi/chuong-75.html.]
Úc Hàn Chi hít một thật sâu, giọng trở nên dịu dàng nhưng đầy căng thẳng: "Cứ từ từ, vội."
Mấy ngày gần đây, nhận cô còn vui vẻ như , nụ môi cũng ít dần. Có lẽ, đẩy cô tình thế quá áp lực chăng?
Minh Yên ngước mắt một lúc, cúi đầu nhỏ: "Vậy về phòng luyện chữ tiếp."
Nói xong, cô xoay trở về thư phòng, lặng lẽ tiếp tục công việc. Úc Hàn Chi bàn, nhưng đầu óc rối bời, cách nào tập trung đống văn kiện mặt. Sau vài phút giằng co với bản , dậy, về phía thư phòng nơi Minh Yên đang cặm cụi luyện chữ.
Bước phòng, cảnh tượng mắt khiến khỏi sững sờ. Minh Yên đang , đầu cúi thấp, tay ngừng , nhưng đồng thời cũng khẽ xoa đôi mắt đỏ hoe của . Trong thùng rác chân, giấy lấp đầy, là những nét chữ mà cô cảm thấy đạt.
Đôi mắt phượng của Úc Hàn Chi co , một lời, tiến tới, dứt khoát ném bút và giấy tay cô thùng rác. Giọng nặng nề, chút khoan nhượng: "Không cần luyện nữa."
Minh Yên thoáng bất ngờ, đôi mắt lóe lên niềm vui, nhưng cô nhanh chóng kìm nén cảm xúc: "Thật ? hôm nay còn xong năm tờ."
Mộng Vân Thường
Úc Hàn Chi thấy vẻ yếu ớt gương mặt cô, lòng càng thêm hối hận. Một cô gái vui vẻ hoạt bát như Minh Yên, giờ đây trở nên chán nản, u buồn chỉ vì . Luyện chữ gì chứ? Về cần luyện nữa. Cô gì thì .
Anh kéo cô phòng tắm, cẩn thận rửa sạch mực dính mặt và tay cô. Rồi trầm giọng : "Từ nay, sẽ ép buộc em những việc em thích nữa."
Minh Yên xong, đôi mắt rạng rỡ sáng lên: "Thật ?"
Úc Hàn Chi thấy niềm vui gương mặt cô, trái tim mềm . Anh khẽ gật đầu: "Thật."