Nữ Phụ Trêu Đùa Anh Trai Nhà Bên - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-06-17 04:33:45
Lượt xem: 89
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Là do con không đúng," Chu Hòa lí nhí.
Hoàng Mao và Trừng Trừng càng thêm bất bình. Chu Hòa vốn nổi tiếng nghĩa khí, lại tuấn tú, không thiếu người theo đuổi. Vậy mà anh lại bỏ qua tất cả, theo đuổi Trừng Trừng suốt một năm, chịu bao nhiêu tủi hờn. Giờ bị đá phũ phàng, anh vẫn còn bênh vực cô.
Mẹ Chu nghe vậy cũng khó chịu, bà cảm thấy con trai đang bao che cho Trừng Trừng. Bà không ghét Trừng Trừng, nhưng cũng không hẳn là thích, mà thiên về áy náy. Trừng Trừng quá xinh đẹp, vẻ đẹp sắc sảo khiến bà, một người dịu dàng, cảm thấy không thoải mái, như người của hai thế giới.
Nhưng bà biết Chu Hòa muốn gây dựng sự nghiệp, mà gia cảnh hiện tại không thể vay ngân hàng. Nhà Trừng Trừng tuy phá sản nhưng vẫn có của ăn của để, cha mẹ cô cũng không có ý định làm lại từ đầu. Nếu Chu Hòa cưới cô, chắc chắn sẽ được giúp đỡ.
"Có phải do hôm trước mẹ làm món con bé không thích, nên nó giận dỗi con không?" mẹ Chu dò hỏi, bà thật sự không biết cách hòa hợp với cô.
Chu Hòa im lặng, trong đầu hiện lên vẻ mặt lạnh lùng của Trừng Trừng. "Mẹ, không liên quan đến mẹ." Anh ta biết cô giận, nhưng tự trọng không cho phép anh ta cầu xin cô sau khi bị từ chối. Hơn nữa, anh ta biết cô tính tình mềm mỏng, giận nhanh nguôi.
"Mẹ, mẹ về trước đi." Chu Hòa tiễn hai người kia ra đường bắt xe. Mẹ Chu vẫn không yên tâm.
Một chiếc siêu xe vụt qua. Bên trong, Đường Hòa tựa lưng vào ghế. Mẹ Đường trả lại điện thoại cho cô. Đường Hòa cầm lấy, suy nghĩ. Cô nhớ lại những gì mình biết về kiếp trước, nhưng chỉ là kết quả, còn quá trình thì mơ hồ, hình như chỉ nghe loáng thoáng.
"Hòa Nhi, con thật sự không rời nhà nữa sao?" mẹ Đường hỏi han.
"Mẹ, không đâu mẹ." Đường Hòa ngọt ngào cười với mẹ Đường. "Con muốn quay lại trường." Trước kia cô tạm dừng việc học để ra nước ngoài. Giờ trọng sinh, cô muốn hoàn thành việc học dang dở.
Mẹ Đường vui mừng: "Ông nội con với cha con mà nghe được chắc chắn sẽ rất vui."
Đường Hòa nghĩ đến cha, mắt ươn ướt. Bỗng cô liếc thấy mấy video, ngón tay khựng lại. Cô nhớ kiếp trước, sau khi tỉnh lại, một lý do khiến cô ra nước ngoài là bị chế nhạo vì chuyện ngã xuống nước vì Quý Mân mà không được anh ta đoái hoài.
Cô hít sâu, vậy là lúc này sao? Cô mở video. Trong video, Trừng Trừng đá Chu Hòa một phát.
Đường Hòa: "???"
Cô tăng âm lượng, nghe thấy giọng Trừng Trừng. Cô và Chu Hòa đã chia tay?
Đường Hòa xem tin tức trong group, kinh ngạc. Kiếp trước họ còn đính hôn, sao bây giờ lại chia tay? Cô vội kéo lên lịch sử trò chuyện.
Đám phú nhị đại rảnh rỗi hóng chuyện, chưa đầy hai tiếng mà cả giới đã biết Trừng Trừng đá "trai nghèo". Chuyện xảy ra được miêu tả sinh động, thậm chí còn biến ảnh Chu Hòa chảy nước mũi thành meme.
Đường Hòa ngơ ngác. Kiếp trước lúc này có lẽ cô còn chưa tỉnh. Cô không biết Trừng Trừng có đến thăm không. Vậy đời này, vì cô tỉnh sớm hơn nên Trừng Trừng mới phát hiện bó hoa, đoán được người Chu Hòa thích là cô? Rồi chia tay? Hay hai người họ từng chia tay rồi làm lành?
Tin nhắn trong group vẫn liên tục hiện lên. Đường Hòa đọc những tin nhắn bên dưới.
"Thằng nghèo kia sau lưng Trừng Trừng còn tơ tưởng đến người khác sao?"
Trần Hi: "Thanh minh trước, không phải tôi, tôi chỉ chơi bời thôi."
"Họ Chu trông cũng được, nhưng chỉ là đồ chơi thôi, dám giấu người?"
"Thằng họ Lý trước đó không phải bị tên mặt trắng kia đánh à?"
Trong lời lẽ của họ toàn là khinh miệt, Đường Hòa cảm thấy khó tả. Ai ngờ được Chu Hòa mà họ đang chế nhạo, sau gần một năm sẽ lộ diện, trở thành nhân vật có tiếng. Cô từng thấy họ sau này không dám hó hé trước mặt anh ta. Không biết liệu họ có hối hận vì hôm nay đã châm chọc như vậy không.
Một tiếng sau, mẹ Chu bí mật kéo Hoàng Mao khỏi phòng ăn, đưa đến khu nhà họ Trình.
“Người yêu cãi nhau phải có người nhường,” mẹ Chu nói. Con trai bà không chịu nhường, còn Trừng Trừng được chiều từ bé, chắc chắn cũng vậy.
“Cô ta đá anh Chu đấy!” Hoàng Mao bất bình. “Dựa vào cái gì? Chúng ta không phải là bán mình!”
Mẹ Chu nhìn thẳng vào mắt Hoàng Mao: “Người lớn ai mà không chịu ấm ức?”
Hoàng Mao nghiến răng, nhẫn nhịn. Nhưng họ chỉ biết khu nhà chứ không vào được. Bảo vệ thấy hai người ăn mặc lôi thôi, liền chặn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-10.html.]
Bất lực, mẹ Chu gọi điện cho Trừng Trừng nhưng không ai bắt máy.
Vài phút sau, họ ngồi xổm trước cổng, gió lạnh buốt. Hoàng Mao run cầm cập. Mẹ Chu càng gọi càng lo, có lẽ lần này không đơn giản.
Hoàng Mao nghe điện thoại rồi báo: “Cô ta chặn số chúng ta rồi!”
Mẹ Chu hốt hoảng, lại nhờ bảo vệ gọi Trình Châu.
“Hả? Trình Châu?” Một người hàng xóm nghe thấy, quay lại.
“Ông quen biết sao?” mẹ Chu run rẩy hỏi.
“Ừ, chúng tôi là hàng xóm.” Người hàng xóm đánh giá họ, chợt muốn lảng đi.
“Vậy ông giúp chúng tôi chuyển lời được không, Trừng Trừng đang giận dỗi với con trai tôi.” Mẹ Chu níu tay ông ta.
Người hàng xóm ngạc nhiên: “Hả? Nhưng cả nhà họ vừa về quê rồi, các người không biết sao?”
“Bây giờ?” Mẹ Chu hoảng loạn. Cãi nhau xong là về quê luôn, hóa ra là dứt khoát từ bỏ.
Người hàng xóm tranh thủ xách đồ ăn ra xa, hối hận vì đã nhiều chuyện, chỉ là tiện đường mua chút rượu thôi mà.
Hoàng Mao ngơ ngác, thật sự chia tay rồi sao?
Vừa nãy còn thấy Chu Hòa thiệt thòi, giờ mới nhận ra có khi Chu Hòa còn chưa kịp "bán mình" thì con vịt đã bay mất.
Trong sân bay, Trình Nặc "đóng gói" cha ruột gửi sang chỗ mẹ, kéo hành lý đi tiếp. Chuyến bay của họ còn một tiếng nữa.
Cậu nghĩ, Chu Hòa mà ngoại tình được trong thời gian ngắn như vậy thì chắc chắn là kẻ tồi. Sau khi xuất viện lại đến đòi tiền thuốc men, ăn vạ!
Nhà họ tuy phá sản nhưng vẫn còn tiền, nhưng không phải để tiêu hoang phí.
Những chuyện lòng người hiểm ác này, cha và chị cậu không thể ngờ được, chỉ có thể dựa vào cậu thôi.
“Em trai à,” Trừng Trừng đi sau, nhìn hành lý, “Sao em lại đóng gói bố gửi sang chỗ mẹ?”
“Nếu không gửi, hai người có chịu yên phận không?” Trình Nặc liếc nhìn cô.
Trừng Trừng: "..."
Chắc chắn cha cô không chịu, về quê là gặp lại cả đám bạn cũ, thế nào cũng bay ra ngoài ngay.
Trình Nặc: “Cho nên, hai người định để một đứa trẻ mười bốn tuổi như em trông chừng hai người thích chạy lung tung lại còn dễ bị lừa sao?”
Trừng Trừng: "..."
“Nhưng mà, em trai à.”
“Nói.” Trình Nặc bước nhanh hơn, nhìn đồng hồ. Phải nhanh lên, không khéo lại bị nhà họ Chu thịt mất.
“Ba bữa cơm của chị, ai nấu?”
Dì giúp việc đã về quê trông cháu, chưa lên. Cha là người duy nhất biết nấu cơm thì đã bị "đóng gói" gửi đi rồi.
Hai chị em nấu cơm thì không ai ăn nổi.
Tay Trình Nặc siết chặt quai vali.