Trừng Trừng sửng sốt, chậm rãi gật đầu, cái này giống như phần mềm đó cảm nhận được đang tháo dỡ, liền nhảy ra thông báo, làm nũng làm ra vẻ đáng yêu, dùng bất cứ thủ đoạn nào.
“Nghe rất đáng thương.” Trừng Trừng nói.
“Cuối cùng cũng tháo ra được.” Trịnh Phương nhìn “đứa con” của mình, tuy rằng không thông minh bằng những bản khác nhưng nó cũng là một “đứa con” của cô ấy!
Có điều, cuối cùng nó cũng có thể nằm ở trên quầy triển lãm an hưởng tuổi già sau khi thu sửa lại.
“Sau khi được lấy ra thì sao? Mọi người sẽ xử lý nó thế nào?” Trừng Trừng nhìn, thứ này vẫn khá đáng yêu.
Trịnh Phương: “Nếu Quý tổng không có yêu cầu gì khác thì chắc là nó sẽ được đặt tại phòng triển lãm.
Trừng Trừng nghe thấy thế lập tức nhắn tin hỏi Quý Mân: “Tiểu A rất đáng yêu.”
Quý Mân đang nghe bọn họ báo cáo, điện thoại sáng lên, đầu ngón tay anh gõ trả lời: “Thế giữ lại.”
Quý Mân nghĩ tới con ch.ó con ở trong nhà kia một chút, gửi tin nhắn cho Trịnh Phương: “Sửa lại một chút, để làm đồ chơi cho chó.”
Trịnh Phương: “…..”
Để ở phòng triển lãm không được sao?
Trừng Trừng tháo ra xong liền đi lên, vào văn phòng Quý Mân chờ anh họp xong, vì để làm trống thời gian tổ chức hôn lễ nên gần đây anh thật ra rất bận rộn.
Trừng Trừng ngoan ngoãn không hề quấy rầy đến anh, tự mình dựa người vào sô pha nhàm chán mà chơi, phía sau, một thư ký đi vào chuyển tới một chồng tạp chí.
“Trình tiểu thư, đây là các bản thiết kế váy cưới do nhà thiết kế đã thiết kế ra, ngài xem xem thích phong cách nào.”
Trừng Trừng có chút hứng thú lật cả đám.
Quý Mân họp đến tận 10h mới đi ra, anh đi vào trong văn phòng, thuận tay khóa cửa, sau đó vừa mới đi tới cạnh sô pha liền nhìn thấy người nào đó đang nhíu chặt mày giống như đang lâm vào một vấn đề cực kỳ nan giải.
“Sao thế?”
Trừng Trừng một tay chống cằm: “Hình như em đều thích hết.”
Quý Mân nhìn qua: “Vậy chọn cái đắt nhất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-116.html.]
Trừng Trừng gật đầu, có tiền thật tốt, giây tiếp theo, cằm bị nâng lên, Trừng Trừng sửng sốt, Quý Mân đã khom lưng hôn xuống, chiếm thành đoạt đất, Trừng Trừng bị dọa sợ, hai tay nắm chặt lấy chiếc áo khoác của Quý Mân.
Đang ở văn phòng đó còn muốn làm gì?
Trừng Trừng ngây người, khẩn tưởng, kết quả một lát sau Quý Mân buông cô ra, sửa lại tay ôm lấy cô, lại hít sâu vài hơi.
“Lần sau trước mặt mọi người đừng có dụ dỗ anh bậy bạ.”
Trừng Trừng ngây ngốc mà ngẩng đầu, nhìn về phía người chồng sắp cưới vừa buông mình ra, mở khóa, lại về bàn làm việc tiếp tục công việc.
Giống như cô là một người trong suốt, giống như người nào đó không phải vừa mới suýt nữa lau s.ú.n.g cướp cò.
Trừng Trừng cầm lấy gối, đang định ném qua vừa lúc thư ký cẩn thận mà gõ cửa, cô thu tay lại, ôm ngồi trên ghế sô pha giả bộ như đang xem váy cưới.
Quý Mân: “Vào đi.”
Hai người bắt đầu bàn chuyện công việc, Trừng Trừng nhàm chán đến mức buồn ngủ.
Bên kia, cha Đường gọi điện thoại cho Đường Hòa: “Con thực sự muốn Chu Hòa, đúng không?”
“Người đàn ông mà Trừng Trừng không cần con lại xem như bảo bối mà nhặt lại, còn vì nó mà náo loạn với gia đình!”
Đường lão bị bệnh nặng, Đường gia lại điều tra ra mấy người nội ứng, Đường gia bị tổn thương rất lớn, cha Đường mỗi ngày cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, thi thoảng đi tham gia tiệc rượu gì đó đối với những người từng kiêu ngạo kia phải khom lưng uốn gối còn chưa tính, còn phải im lặng mà ngồi nghe người khác nói về Quý Mân và Trừng Trừng mấy tháng sau tổ chức hôn lễ, lại nhìn thấy kẻ ngốc Trình Châu cái gì cũng không biết mà được người khác lấy lòng, cha Đường nghẹn sự tức giận lâu như thế cuối cùng hôm nay bùng nổ.
Lúc này Đường Hòa đang đi tới nhà Chu Hòa, cô ta nhìn cách đó không xa, Chu Hòa đang tự mình vén tay áo giúp đỡ mấy người hàng xóm dọn dẹp đồ nặng, bên cạnh có một cô gái đỏ mặt nhìn Chu Hòa.
Trong lòng Đường Hòa hụt hẫng, Chu Hòa gần đây vẫn đối xử với cô ta tốt như cũ nhưng trong mắt anh ta ngày càng bình tĩnh, giống như cô ta chỉ là trách nhiệm của anh ta.
“Bố.” Đường Hòa ngẩng đầu lên trời, lại là cảm giác quen thuộc.
“Nói!” cha Đường bên kia tức giận kéo cà vạt.
“Con còn lựa chọn nào khác sao?” Đường Hòa cũng không biết tại sao lại ra nông nỗi này, rõ ràng lúc này cô đã chọn người yêu cô sống đi c.h.ế.t lại ở kiếp trước là Chu Hòa nhưng cô vẫn có cảm giác không có đường lui như cũ.
Sự tức giận ngập đầu của cha Đường bỗng vụt tắt, trầm mặc, xưa không bằng nay, đường gia xuống dốc, trước kia Đường Hòa đắc tội với Tôn gia cùng Ngô Gia, hơn nữa cô ta từng theo đuổi Quý Mân, nhà nào tốt một chút ở trong vòng này sẽ không có ý định muốn liên hôn với nhà họ.
Thiết chút nữa, ông ta sao có thể đẩy cô ta vào hố lửa.