Anh nhận lấy, nhìn, sau đó nhìn thấy được hai chữ Trừng Trừng, trong đầu có một cô nhóc xinh đẹp đáng yêu hiện lên.
“Chúng tôi có trở lại quê của anh để điều tra lại, đây là chuyện đã xảy ra năm đó.” Lạc Ninh lại đưa lên một tập tài liệu thật dày, lùi qua một bên nhìn anh từng chút từng chút lật.
Quý Mân sau khi báo thù cho gia đình mình xong thì sức khỏe ngày càng sa sút, bất luận bác sĩ Tề có trị liệu thế nào cũng chỉ có thể kéo dài thời gian để không khiến cho anh c.h.ế.t sớm.
Quý Mân lật đọc anh mới biết được hóa ra trước kia cô thích anh.
Mà bây giờ hình như không còn?
“Chu Hòa vẫn luôn âm thầm qua lại với Đường Hòa, Trình tiểu thư sau này mới nhận ra được có điểm bất thường nhưng mỗi lần đều bị lừa gạt cho qua, cuối cùng Trình Châu vì để tạo áp lực cho Chu Hòa mà đã bị đuổi khỏi công ty, Trình tiểu thư phản kháng nạy xuống tay với Đường Hòa, nhưng nhiều lần thất bại cuối cùng khiến cho Chu Hòa hoàn toàn chán ghét.”
Đầu ngón tay tái nhợt của Quý Mân gõ lên tập tài liệu: “Trình gia còn ai không?”
“Trình Châu đã qua đời, mẹ của Trình tiểu thư bị phong sát trong giới, phải làm phục vụ quán ăn để kiếm sống, em trai vì g.i.ế.c người không thành công thêm hành động của Đường Hòa và Chu Hòa đang ngồi trong tù.”
M mím chặt môi dưới, sau khi lớn lên sao vẫn ngốc ngốc như thế?
Quý Mân khụ hai tiếng, bàn tay thon dài tái nhợt do bệnh tật, anh nhìn tay mình, nếu có thể phát hiện sớm một chút thì có phải cứu cô được một mạng hay không?
Rõ ràng trong trí nhớ nhóc con kia là một cô gái đáng yêu trong sáng.
“Tìm cách đưa em trai cô ấy ra đi.” Quý Mân nói, “Sắp xếp tốt cho mẹ cô ấy.”
Lạc Ninh: “Được.”
Mấy tháng sau, Quý Mân bệnh nặng qua đời, Đường Hòa đang mang thai nhìn thấy tin tức này liền sửng sốt, người như thế mà cuối cùng lại cô đơn tới c.h.ế.t sao?
Cô ta không lâu trước còn đang suy nghĩ một nửa của anh sau này sẽ như thế nào.
“Em đang xem cái gì thế?” ở đằng sau, Chu Hòa cởi áo khoác đưa cho người giúp việc, vừa ngẩng đầu liền thấy Chu Hòa nhìn điện thoại mà ngây người.
Đường Hòa đặt điện thoại xuống, nói: “Nhìn thấy tin một người quen trước kia qua đời.”
Chu Hòa biết cô ta đang nói đến ai, im lặng, xoay người đi, âm thanh nhàn nhạt: “Thế sao?”
Đường Hòa ngửi thấy mùi dấm trong âm thanh của anh ta, dở khóc dở cười mà nói: “Sao anh còn ghen tuông với một người đã c.h.ế.t thế?”
Chu Hòa cúi đầu nhìn cô ta một cái, bế cô ta lên đi lên lầu, Đường Hòa hô lên, vội vàng che bụng: “Anh cẩn thận một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-126.html.]
Chu Hòa lúc này mới có chút ôn nhu.
Đám người làm thấy nhiều đã quen, chỉ cảm khái vợ chồng hai người tình cảm thật tốt, bản thân cũng đi làm việc của mình.
Qua mấy tháng, cửa lớn của một nhà giam mở ra, một thanh niên đẹp trai sáng sủa đi ra.
Cảnh sát quản lý trại giam: “Lần sau đừng xúc động như thế nữa.”
Trình Nặc quay đầu nhìn về phía anh ta mà ngoan ngoãn cười: “Vâng.”
Nói xong, cậu tiếp tục đi về phía trước.
“Haizz, vốn là một thanh niên tốt.” cảnh sát quản lý trại giam lắc đầu: “Sau này cũng đã lưu lại án tích.”
Trong nháy mắt khi Trình Nặc đưa lưng về phía vị cảnh sát quản lý trại giam kia, nụ cười càng ôn hòa hơn, mang theo chút châm chọc.
Sau đó, cách đó không xa có một loạt chiếc siêu xe cùng với không ít người đứng, trong đó có một chiếc xe được mở ra, người đi xuống là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, từ đầu đến chân toát ra hương vị của một người thành đạt có học thức.
Trình Nặc làm như không thấy mà lập tức tránh đi.
Lạc Ninh hô lên: “Trình tiên sinh.”
Trình Nặc quay đầu, hoang mang hỏi: “Chúng ta quen nhau sao?”
Lạc Ninh đi về phía Trình Nặc: “Tôi họ Lạc, người của Thịnh Trạch, chúng tôi tới đón anh, di chúc của Quý tổng có một phần được để lại cho anh và mẹ của anh.”
Trình Nặc thu lại sự hoang mang trên mặt, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để nhìn Lạc Ninh, ngay sau đó khóe miệng càng tăng thêm sự trào phúng: “Thế sao?”
Lạc Ninh cau mày, không quá hiểu rõ tại sao nháy mắt cậu lại xem anh ta như kẻ thù như thế.
Lúc này, có một chiếc xe việt dã dừng lại, trên xe có hai người vạm vỡ và một người gầy đi xuống.
“Ai nha, Tiểu Nặc, vẫn may chú vẫn chưa đi, các anh tới đón chú đây!”
Trình Nặc cũng không thèm nhìn Lạc Ninh lấy một cái, đi về phía bọn họ.
“Đang đợi các anh.”
“Đi thôi đi thôi, đưa chú đi ăn cơm!” một người cao to vỗ bộp một phát lên sau lưng Trình Nặc, lực rất lớn đám Lạc Ninh bên này nghe thấy trong lòng cũng hơi run lên, sợ Trình Nặc gầy như thế sẽ bị một cái vỗ này đánh chết.
Nhưng Trình Nặc không bị đánh chết, ngược lại như là không có chuyện gì xảy ra mà lên chiếc xe kia, chiếc xe nghênh ngang rời đi.