Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nữ Phụ Trêu Đùa Anh Trai Nhà Bên - Chương 139: HẾT TRUYỆN

Cập nhật lúc: 2025-06-17 04:48:39
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Gần đây ai ăn nhiều lên mà nặng thế này?” Quý Mân thấy đùi mình nặng hơn mọi khi.

Trừng Trừng nghe vậy giật mình, nhìn nhóc con trong lòng, bế lên thấy nặng hơn thật: “Đúng là có hơi nặng.”

Nhóc con: “???”

Tưởng Tĩnh: “…..”

Thật hết nói nổi, nhóc con mới lớn được bao nhiêu chứ?

“Thôi được rồi, bàn chuyện chuẩn bị tiệc đầy tuổi đi. Còn phải có nghi thức bốc thăm đoán tương lai nữa chứ.” Tưởng Tĩnh nói.

Trừng Trừng ôm nhóc con, nhìn vẻ ngây thơ của bé: “Mẹ ơi, cái vụ bốc thăm đoán tương lai có linh nghiệm thật không? Hơn nữa bây giờ con bé đã biết gì đâu, bốc thì có ích gì?”

Tưởng Tĩnh bế đứa nhỏ lên: “Chính là phải bốc vào lúc này chứ. Năm đó con và Tiểu Nặc cũng bốc đúng thời điểm này đấy.”

“À, năm đó con bốc được gì thế ạ?” Tưởng Tĩnh cố nhớ mà không ra.

Tưởng Tĩnh tâm trạng phức tạp: “Mã não.”

Trừng Trừng gật đầu, đúng là thứ cô thích.

“Phỉ thúy, ngọc bích, túi xách mẫu mới ra, một bộ trang sức cực kỳ đẹp mắt, lại còn một nam minh tinh nổi tiếng hồi đó nữa.”

Khi đó nhà họ Trình chưa phá sản, ông Trình đặc biệt tổ chức cho cô một bữa tiệc lớn, cũng mời không ít minh tinh.

Trừng Trừng nghe xong những thứ hồi đó mà kinh ngạc, nghe nói còn có cả người nữa thì hoang mang ngẩng đầu: “Minh tinh ạ?”

“Đúng thế, đẹp lắm. Con chọn đi chọn lại một hồi, cả một vòng cũng chẳng có thứ gì con thích, thế là con vòng qua túm lấy người ta luôn.” Tưởng Tĩnh liếc nhìn Quý Mân, ai bảo cái tục bốc thăm đoán tương lai này không đáng tin?

Thế này không phải quá chuẩn hay sao?

Quý Mân nghe vậy ngước mắt nhìn Trừng Trừng: “Túm ai?”

Sau lưng Trừng Trừng bỗng lạnh toát, cô xoa xoa mặt, bình tĩnh quay đầu: “Bây giờ người ta cũng đã là một ông lão bốn năm chục tuổi rồi, anh biết thì có ý nghĩa gì?”

Quý Mân thôi không hỏi nữa.

Tưởng Tĩnh: “….”

Một lát sau, Tưởng Tĩnh và Quý Mân thương lượng xong xuôi mọi chuyện cần làm cho bữa tiệc. Trừng Trừng ôm nhóc con đọc sách, suy nghĩ xem nên chuẩn bị những gì để con bé chọn.

“Khách sạn có lẽ tiện hơn một chút, nhưng cũng dễ có những người không mời mà trà trộn vào.” Tưởng Tĩnh nói.

“Nhóc con, con có thích đá quý không? Hồng hay xanh?”

Nhóc con ê a, Trừng Trừng cảm thấy đây chính là ý muốn của bé, liền cầm bút ghi chú lại.

Tưởng Tĩnh: “Còn nữa, danh sách khách mời bên con hơi rắc rối, mau chóng chốt lại đi.”

“Thêm một chiếc xe nữa, sau này con bé sẽ mua siêu xe ôm mỹ nhân.” Trừng Trừng tiếp tục viết. Nhóc con trong lòng vẻ mặt mờ mịt nhìn cuốn sách, rồi lại ngẩng đầu nhìn Trừng Trừng.

Trừng Trừng lật đi lật lại, chợt nghĩ ra điều gì đó, gọi cho Dương Lâm: “A Lâm, gửi ảnh đời thường của mấy anh phục vụ nam trong nhà hàng cho chị.”

Dương Lâm bên kia hoang mang: “Ảnh đời thường? Không phải ảnh thẻ sao?”

Trừng Trừng: “Đúng vậy. Dùng lúc nhóc con nhà chị chọn đồ vật đoán tương lai ấy mà.”

“Trừng Trừng!” Tưởng Tĩnh nghe vậy nghi ngờ cô tới để phá hoại.

Trừng Trừng ôm con nhóc ngồi cách xa ra một chút, chẳng phải cô đang đề phòng rủi ro đó sao?

Cô nhìn Quý Mân ở một bên, đầu oan ức dựa vào lưng anh. Nhóc con thấy vậy cũng nghiêng đầu theo, dựa vào lòng Trừng Trừng, vẻ mặt cực kỳ oan ức.

Trừng Trừng chỉ nghĩ lỡ như nhóc con này cũng có sở thích giống cô, nếu có nhiều ảnh chụp để chọn một chút, đỡ cho con bé tự mình bò ra ngoài chọn người thì sao?

Thế thì có hơi nguy hiểm.

Một tháng sau, bữa tiệc đầy tuổi được tổ chức. Quy mô nói lớn cũng không lớn, nhưng so với hôn lễ năm đó thì nói nhỏ cũng không nhỏ. Căn bản những người nên tới đều tới, địa điểm được chọn là biệt thự, mời người phục vụ chuyên nghiệp tới phụ trách tiếp đón.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-139-het-truyen.html.]

Trong chốc lát, trước cửa biệt thự tắc nghẽn một hồi. Chu Hòa đứng ở ven đường, anh ta không có thiệp mời, là biết được từ miệng người khác.

Anh ta nhìn biệt thự trước mặt bị xe cộ vây quanh như sao vây trăng.

Đó là thế giới mà với khả năng của anh ta không bao giờ có thể với tới.

Sau đó anh ta nhìn thấy Trừng Trừng đi cùng Quý Mân ra tiếp đón khách. Dưới ánh mặt trời, Trừng Trừng ngửa đầu nhìn về phía người bên cạnh, nụ cười rạng rỡ vui vẻ.

Tâm trạng anh ta trở nên phức tạp, sau đó quay đầu không nhìn nữa.

Đường Hòa đứng bên cạnh nhìn Trừng Trừng ở đó, lại nhìn biểu cảm của Chu Hòa, cười tự giễu.

Một lát sau, bên trong, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Nhóc con ngồi trên một bàn tròn lớn, đôi mắt lúng liếng nhìn khách khứa, cười cực kỳ vui vẻ.

Khách khứa cũng theo đó mà bật cười, đủ loại lời khen ngợi truyền tới.

“Trông thật thông minh lanh lợi.”

Trừng Trừng gật đầu, sao có thể không được chứ?

Tiền Vưu Vưu che tim mình lại, tiến gần: “Trừng ơi, sao lại có thể đáng yêu thế cơ chứ!”

Trừng Trừng quay đầu: “Tớ đẻ, tất nhiên phải đáng yêu rồi.”

Tiền Vưu Vưu: “….”

Trong lúc hai người còn đang trò chuyện thì Tưởng Tĩnh đã sốt ruột không chịu được mà dỗ dành: “Nhóc con, chọn một cái con thích đi.”

Nhóc con lại thò tay muốn bà bế lên, tức là không muốn chọn.

Trình Châu bên cạnh vừa nhìn thấy thế lập tức đổi đồ trên bàn. Đồ trên bàn không thích thì chắc chắn sẽ thích cái khác.

Mọi người nhìn về phía Trình Châu. Ai có thể nghĩ tới một Trình Châu ngốc nghếch cuối cùng lại trở thành người chiến thắng lớn nhất trong cuộc đời.

Quý Mân nhìn con gái. Nhóc con thấy Trình Châu đặt đồ lên bàn chỉ nghĩ rằng ông muốn chơi trò chơi với mình, cười càng vui vẻ hơn.

Anh nghĩ một chút, từ trong ví lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng không tầm thường sau đó đặt xuống bàn.

Trình Châu ngẩng đầu: “Thẻ đen xì thế chắc con bé không thích đâu?”

Nhóc con nhìn thấy, chậm rãi bò qua, ngồi trước mặt thẻ ngân hàng, cắn ngón tay, ngẩng đầu nhìn ba ba mình. Thấy ánh mắt giống như đang khích lệ của Quý Mân, con nhóc lập tức cầm lấy, cất vào túi sau đó tiếp tục cười với mọi người như vừa rồi mình cái gì cũng không lấy.

Mọi người: “…..”

Sau khi chọn đồ vật xong, mọi người bên trong bắt đầu ăn uống nói chuyện phiếm.

Trừng Trừng mệt mỏi, rời khỏi sảnh lớn, đứng trong vườn hoa hít khí trời. Đằng sau truyền tới tiếng bước chân.

Quý Mân: “Sao lại ra đây?”

Trừng Trừng quay đầu nhìn anh, duỗi tay ra. Quý Mân đi hai bước về phía trước, Trừng Trừng nhào vào lòng anh. Cô nhìn vào bên trong, tuy dưới góc độ của cô thì không nhìn thấy cái gì nhưng không trở ngại cô cảm khái.

“Chỉ là có chút cảm thán, mỗi lựa chọn trong đời người đều cực kỳ quan trọng.”

Khi đó chỉ cần cô có chút mềm lòng mà để cho Chu Hòa cơ hội giải thích hoặc là không biết lượng sức mà đối phó đám người Chu Hòa thì bây giờ không nhất định cô sẽ trở thành như hiện tại.

Quý Mân sửng sốt, sau đó ôm lấy cô cùng cô cảm thán.

Trừng Trừng lại gần, ngẩng đầu lên nhìn đường cong xương hàm của người đàn ông, bỗng nhiên cô kiễng chân hôn lên đó.

Đôi mắt Quý Mân hơi trầm xuống, ôm mặt cô cúi đầu hôn. Lát sau, Trừng Trừng đưa tay lên chà xát khóe môi dính son của anh.

Hôm nay đánh son có hơi đậm.

Trừng Trừng sau khi xác định đã lau hết thì cùng Quý Mân quay lại, chủ nhân biến mất lâu như thế cũng không tốt lắm.

Bên trong, nhóc con đang nằm trong lòng của Trình Nặc, ngoan ngoãn, không khóc không quấy, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm Trình Nặc đang ăn đồ ăn vặt. Trình Nặc một tay che lấy mắt con nhóc.

Nhóc con: “???”

--------------KẾT THÚC TRUYỆN----------------

Loading...