Cũng chính từ khi đó, cũng không biết là do gen của Trình Châu quá lợi hại hay không mà số lần Trình lão tiên sinh một mình đi qua bên này càng nhiều hơn, không quan tâm đến con bé nhiều nữa, nhóc con càng lớn càng bướng bỉnh, sau đó, hoàn toàn trái ngược với trước kia, chờ tới khi Trình lão tiên sinh phát hiện ra thì muốn bẻ cũng không thể bẻ nổi.
Thế cho nên hiện tại lại đi theo hai cái thứ nhà ông náo loạn!
Ông cầm lấy điện thoại, ông cần phải nói chuyện với Tưởng Tĩnh, chuyện đám trẻ không thể mặc kệ được!
Bên kia, Trừng Trừng cầm di động mà sửng sốt, Tiền Tổng?
Nhưng trước kia cha cô không phải nói là lúc trước Tiền lão nhị được tặng 999 đóa hoa hồng, còn đưa tròn 99 ngày làm oanh động cả thành phố hay sao?
Chỉ là sau đó tình cảm rạn nứt, ly hôn.
Trừng Trừng cảm thấy gợi ý của Tiền lão nhị có chút không đáng tin cậy. Cô xoay người trở lại liền thấy vẻ mặt vừa rồi còn lộ ra sự hoang mang của thầy Trần, bây giờ cả đôi mắt lại trở thành hưng phấn.
Trừng Trừng: “…..”
Không phải ông ấy đã nghĩ ra chứ?
“Thầy Trần?”
“Trừng Trừng phải không! Thầy nhớ rõ em! Ấn tượng cực kỳ sâu sắc!” Trần Tự đang định mời cô cùng đi ăn cơm.
Trong lòng Trừng Trừng đột nhiên nhảy dựng, vừa hay lúc này có một chiếc xe điện hướng về bọn họ mà phóng tới, cô vội vàng nhìn về phía người đứng ngoài cùng là Quý Mân.
Quý Mân cũng thấy được, đang định đi vào bên trong hai bước đột nhiên bên tai vang lên một tiếng hô lớn.
“Cẩn thận!”
Quý Mân sửng sốt, giây tiếp theo, đột nhiên bên hông xuất hiện một lực đạo.
“Vèo.” Nháy mắt cả người anh không kịp đề phòng mà ngửa ra đằng sau, lại “rầm” một tiếng, có người ngã ngồi xuống cầu thang, đầu gối Quý Mân quỳ xuống đất, sau đó đối mặt với cô nhóc đang mở to đôi mắt, vòng tay phát ra ánh sáng, nhanh chóng lại biến mất.
Một tay Trừng Trừng ôm eo Quý Mân, một tay túm quần áo trước mặt anh, đôi mắt mờ mịt mà nhìn.
“Mấy người đang làm gì thế?” một âm thanh ôn nhu kèm theo sự hoang mang truyền tới.
Quý Mân ngẩng đầu lên nhìn, là vợ của thầy, đầu anh hơi đau, rũ mắt: “Trình tiểu thư, cô còn muốn ôm đến khi nào?”
Trừng Trừng vội vàng buông tay, Quý Mân lúc này mới đứng lên, Trừng Trừng cũng đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn trên người
Quý Mân sửa sang lại quần áo: “Không có gì, vừa rồi thiếu chút nữa bị đụng trúng…” Quý Mân nhìn về phía Trừng Trừng đang ngẩn ngơ, “Kéo em một cái.”
Tuy rằng thân hình gầy yếu không thể chịu nổi trọng lượng cơ thể anh, cuối cùng cả hai đều ngã xuống cầu thang.
Thái Minh Phân chỗ hiểu chỗ không gật đầu: “Thế…. Như thế sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-19.html.]
Sau đó lại nhìn ông chồng nhà mình liền thấy ông đang há hốc mồm.
Thái Minh Phân: “….”
Muốn làm cái gì đây?
“Ăn cơm thôi. Đồ ăn bắt đầu được đưa lên rồi.” bà lại nhìn về phía Trừng Trừng, cô gái nhỏ trẻ trung lại xinh đẹp, bà không biết hai người có quan hệ gì, dứt khoát hỏi: “Trình tiểu thư có muốn ăn chung không?”
“Cảm ơn, chúng tôi đã ăn xong rồi.” Trình Nặc nhìn nửa ngày, bình tĩnh đi tới lôi Trừng Trừng đang hồn vía trên mây, “Chúng tôi xin phép đi trước.”
Thái Minh Phân nhìn hai chị em rời đi, nói với Quý Mân: “Cái cô gái kia khá xinh đẹp đó.”
Quý Mân đỡ thầy Trần.
“Thực sự rất xinh đẹp.” Thái Minh Phân lại bổ sung thêm một câu.
Quý Mân: “…..”
Cách đó không xa.
“Chị.” Khóe miệng Trình Nặc giật giật, “Chị đột nhiên khiến em nhớ tới cảnh tượng nữ chính cứu người trong phim truyền hình đó. Rõ ràng đứa trẻ kia chạy theo quả bóng là có thể tránh bị đụng trúng nhưng nữ chính lại tiến tới, ôm đứa trẻ ngồi xổm xuống giữa đường chờ xe tới đâm. Chị nói xem, nữ chính có thù gì với đứa trẻ kia?”
Trừng Trừng không nghe thấy, vẫn nhìn tay như cũ.
“Em trai à.”
“Nói.” Trong lòng Trình Nặc nghĩ, vẫn may chủ chiếc xe điện kia không bị bọn họ dọa tới, không thì cậu cũng không biết ngộ nhỡ người ta xảy ra chuyện gì thì dưới tình huống thế này nhà người ta có đòi tiền bồi thường hay không.
“Eo của anh ấy hình như rất rắn chắc.” Trừng Trừng nhìn tay mình, là cái loại nhìn gầy nhưng không yếu.
Trình Nặc: “…..”
Cô còn đang thèm khát thân thể người ta.
Ở bên kia, Quý Mân cau mày, trên eo đột nhiên có cảm giác kỳ lạ.
“Cái người kia hình là là Từ Mân?” một người đàn ông đẩy Vương Nhạc bên cạnh, một màn vừa rồi bọn họ đều nhìn thấy, cô gái xinh đẹp túm lấy người ta một phen, đồng thời cùng ngã xuống bậc cầu thang.
Sắc mặt Vương Nhạc không tốt tốt, anh ta vừa mới bị anh chị em “không cẩn thận” mà hất cho một chén nước, còn phải đi tìm phục vụ để mượn máy sấy, chờ tới lúc anh ta thật vất vả mới làm khô được thì lại bị bạn của mình gọi lại, lúc thoát thân được thì bàn bên kia đã trống không, sau đó lại thấy được một màn này.
Cái tên Từ Mân này anh ra đã nghe nói qua, bởi vì khi đó trong mắt Trừng Trừng chỉ toàn là Từ Mân, không thèm che giấu, người có tâm nghe ngóng liền biết, cô gái xinh đẹp của khóa mới đã có người trong lòng rồi.
Người nọ đã từng là nhân vật nổi tiếng trong trường.
“Thì sao? Cũng chỉ là một học sinh giỏi nghèo túng thôi mà, nhà cũng đã sớm bị phá sản.” Vương Nhạc mang người đi tới, cũng không biết cố ý hay vô tình mà dường như muốn đụng vào.
Người phục vụ đột nhiên xuất hiện, ngăn anh ta lại: “Tiên sinh, cẩn thận nhìn đường.”