Bông hoa hồng yếu ớt lại như đang rực cháy.
“Tích, kết quả kiểm tra cơ thể cho thấy tần suất nhịp tim không bình thường, Tiểu A bắt đầu cưỡng chế kích hoạt, hồ sơ của bệnh viện yêu cầu thành lập…”
Quý Mân giơ tay xoa nhẹ ấn đường, đột nhiên nhớ tới buổi sáng Trừng Trừng túm chặt anh hỏi anh đi đâu, anh cho là cô hỏi xem hôm nay có thể đưa Trình Nặc tới nhà Trần tự hay không.
“Quý tổng?” một người đàn ông bước tới trước mặt anh, tay trái cầm túi văn kiện, tay phải cầm hoa hồng.
Quý Mân nhìn về phía của, lúc này mới ý thức được cái xe hoa ở trước cổng kia không phải đang bán hoa mà muốn đưa hoa cho anh.
“Quý tổng, đây là hợp đồng.” người đàn ông đặt đồ vật xuống, phát ngốc mà rời đi.
Quý Mân nhìn thấy cậu ta đặt hoa xuống, gân xanh trên trán đột nhiên nhảy lên.
“Chị. Em cảm thấy hình như anh ấy thật sự không thấy vui vẻ.” Trình Nặc một tay đút túi một ty nhìn xuống bên dưới.
Trừng Trừng cầm điện thoại, bắt đầu trả lại chi phí cho nhà Trần Hi, nghe thế cúi đầu nhìn người đàn ông toàn thân lạnh lùng bên dưới bị một đám hoa vây quanh, cảnh tượng thế này, nhìn qua….
Còn rất đẹp mắt.
“Sao chị lại cảm thấy anh ấy rất vui vẻ?” Trừng Trừng chống cằm.
Quý Mân ở bên dưới xoa ấn đường đứng dậy, lấy từng đóa từng đóa hoa hồng xuống, sau dó ngẩng đầu nhìn lên lầu hai.
Trừng Trừng ghé vào lan can: “Thích không?”
Quý Mân xoa ấn đường: “Thu dọn sạch sẽ.”
Nói xong, đứng dậy rời đi, anh tới đây để lấy hợp đồng.
Trừng Trừng: “….”
Hình như đúng là không vui vẻ, cô tuyệt đối là mất não mới đi tin Tiền lão nhị.
“Chị.” Trình Nặc cầm lấy đồ của mình, “Chị hẳn nên ngẫm lại xem, sau khi Từ Mân về đến nhà nhìn thấy những cái đó thì phải làm gì đi.”
Trừng Trừng: “…..”
Đã quên, trọng điểm còn ở phía sau,
Sau này cô còn tin lời của Tiền lão nhị thì cô cùng họ với Từ Mân!
Bên ngoài tiệm cà phê, người đàn ông ngơ ngác đi tới bên cạnh xe, đang định kéo cửa xe ra liền nhìn thấy văn kiện trong tay, trong óc bỗng ầm một cái, trống rỗng.
Anh ta vừa mới đưa cái gì!
Anh ta vội vàng xoay người phát hiện Quý Mân đã đứng ở đằng sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-42.html.]
“Quý tổng, ngại quá, vừa rồi…. tôi…”
Quý Mân kéo cửa xe ra ngồi vào, người nọ cúi đầu đi vào theo đưa hợp đồng cho anh.
Quý Mân giơ tay nhận lấy túi văn kiện, đang muốn rút hợp đồng bên trong ra thì người bên cạnh thấy trên cổ tay áo trắng của Quý Mân có nhiều thêm một cánh hoa liền nhắc nhở: “Quý tổng, tay áo.”
Quý Mân rũ mắt, một cánh hoa hồng đỏ tươi đang kẹt ở cổ tay áo của anh, tươi mới, rực rỡ.
Anh sửng sốt.
“Quý tổng, anh không sao chứ?” người nọ thấy Quý Mân im lặng liền cẩn thận, Quý tổng lão làng của bọn họ đã bao giờ trải qua hoàn cảnh thế này?
Đầu ngón tay của Quý Mân kẹo cánh hoa kia ra, cánh hoa mềm mại tươi đẹp cực kỳ giống với người nào đó.
Anh xoa ấn đường: “Không sao, chỉ là một cô nhóc mà thôi không cần phải so đo với cô ấy.”
“Kích hoạt thành công. Nhắc nhở chân thành, đủ ba lần mà chưa tới bệnh viện kiểm tra thì giọng nói nhắc nhở của Tiểu A sẽ bị cưỡng chế kích hoạt, cũng tự động liên hệ với 120.”
Người bên cạnh: “….”
Nhưng đó là cô gái oanh oanh liệt liệt.
Quý Mân nhìn hợp đồng xong, xe cũng đã đưa anh trở lại biệt thự, tài xế nhìn người trên xe, dựa theo địa điểm mà dừng lại, liếc mắt nhìn thấy một tòa hoa hồng thật lớn, cảm thấy hơi hâm mộ, kẻ có tiền chính là tốt như thế đó, hoa hồng cũng có thể rải mà chơi.
Anh ta đi về phía trước, đụng phải rào chắn?
Tài xế ngốc ra, Quý Mân ghế sau nhíu mày, tài xế vội vàng quay đầu lần nữa đi qua trang viên đầy hoa hồng kia tiếp tục đi về phía trước, càng đi càng cảm thấy không bình thường.
“Quý… Quý tổng…”
“Nói.”
“Số nhà của ngài là số bao nhiêu thế?” sau khi anh ta quay đầu xe vẫn luôn chú ý tới số nhà, phá hiện hình như đã bị đống hoa hồng kia chôn vùi mất rồi.
Quý Mân khựng lại, đột nhiên phản ứng, nhìn về phía biệt thự toàn hoa hồng kia.
Năm phút sau, Quý Mân đứng trước của nhà mình, trong không khí tràn ngập mùi hoa mãnh liệt, cả căn biệt thự từ mái nhà đến mặt đất đều phủ kín bởi hoa hồng, vừa nhìn là biết do phi cơ trực thăng rải.
Một trận gió lớn thổi tới, từng trận cánh hoa bay ra.
Phán ứng đầu tiên của người phía sau là cảm thấy cnahr tượng này thật đẹp, ngay sau đó im lặng mà lui lại hai bước.
Quý Mân xoa ấn đường, nhàn nhạt nói: “Tìm người quét dọn hết đi.”
“Chủ nhân! Nhịp tim nhịp tim! Chú ý nhịp tim! Nhịp tim đập quá nhanh rồi! Đúng rồi, còn hai lần, chủ nhân nhanh chóng kiểm tra sức khỏe đi nha,”
Bên kia, Trừng Trừng đưa Trình Nặc đến nhà Trần tự xong xuôi, lấy một chiếc ghế ra ngồi ở cửa, chờ Quý Mân quay về.
Lúc này, di động vang lên, đồng nghiệp cùng công ty gửi tới tin nhắn: “Trừng Trừng, sao bây giờ cô còn chưa tới? Hai ông chủ hôm nay đi làm, còn hỏi tới cô đó!”