Quý Mân đỡ Trừng Trừng đứng lên, nói với vị cảnh sát: “Không bồi thường, kiện đi.”
Vị cảnh sát kia sửng sốt: “Nếu đưa ra tòa thì sẽ tốn nhiều tiến hơn đấy?”
Quý Mân: “Có tiền.”
Quý Mân lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho vị cảnh sát: “Đây là địa chỉ của chúng tôi, còn có cả phương thức liên lạc. Cô ấy bị kinh sợ, tôi đưa cô ấy về trước.”
Vị cảnh sát còn muốn nói cái gì đó thì người đã bị Quý Mân mang đi, người bên trong cũng kinh sợ rồi, mặc kệ hắn sao?
“Cô nên mua một chiếc xe.”
Quý Mân vừa nói xong liền nhớ tới xe buổi sáng đưa cho cô bây giờ vẫn còn dừng ở trước cửa, cho nên có thể vấn đề không phải có thể mua hay không mà là có thể lái hay không.
Trừng Trừng ngẩng đầu, trong lòng áp lực đến chua xót, cô cũng muốn mua chứ!
Nhưng không có tiền nha!
Cô còn tưởng có thể đi xin mẹ ứng trước hoặc là trả Trình Nặc bên này chia theo kỳ.
Nhưng cô không nghĩ tới là tương lai năm năm sau cũng sẽ không có.
Trừng Trừng nghĩ tới tìa khoản của mình, chờ cả mấy vạn bên Trần Hi, cô ăn ít một chút cũng đủ sống.
Chỉ là…
Cô nhìn về phía người bên cạnh, hình như nuôi không nổi.
Cô kéo tay áo Quý Mân, Quý Mân cúi đầu: “Ừm?”
“Nếu như ngày nào đó tôi không có tiền anh sẽ không bỏ tôi chứ?”
Quý Mân giơ tay xoa ấn đường: “Trình tiểu thư, tôi có đồng ý để cô bao nuôi bao giờ thế?”
Trừng Trừng nghĩ lại, đúng thế, tay này, chân này, eo này, hơn nữa cái bộ não này, nếu anh không có ý định phấn đấu thì cũng có rất nhiều phú bà tranh giành mà bao nuôi.
Còn nếu anh quay về phấn đấu thì có lẽ càng không có chuyện của cô.
“Anh nghĩ phép tới khi nào?” Trừng Trừng hỏi.
Quý Mân: “Qua hết năm.”
Trừng Trừng kéo quần áo anh, cô có lẽ chỉ có thể bao nuôi theo style nghèo vậy.
Trong bệnh viện, người đàn ông run rẩy gọi điện thoại.
“Từ phó tổng.”
“Nói.”
“Tôi bắt cóc không thành còn bị đánh cho nằm viện.”
Hắn ta nào biết, hắn ta muốn bắt cóc mà kết quả biến thành kẻ háo sắc mà bị đánh một trận.
Sớm biết cô gái này đánh nhau giỏi như thế thì hắn ta đã mang theo mấy anh em nữa.
“Hả? Được Từ Mân cứu?” Tử pHong bên kia nhớ rõ anh họ của anh ta trước kia cực kỳ không thích lo chuyện bao đồng.
“Không phải! Là cô gái kia tung gậy liền đánh về phía tôi!”
“Sau đó tôi gãy xương!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-47.html.]
Tử Phong nhìn cô gái trong video, thoạt nhìn rất yếu ớt mỏng manh lấy đâu ra sức lớn như thế?
Khóe miệng anh ta phun ra lời mắng chửi: “Không làm xong chuyện còn định lừa tôi sao? Một cô gái như thế lấy đâu ra sức lực!”
Người nọ kinh ngạc, lập tức vội vàng hô lên: “Nếu ngài không tin! Đợi chút nữa tôi bảo cảnh sát gửi video giám sát cho tôi!”
Từ Phong: “…..”
Bên ngoài, Trừng Trừng bỗng nhớ tới cái gì đó, trái tim run rẩy, vội vàng kéo Quý Mân hai cái.
Quý Mân cúi đầu.
Trừng Trừng: “Tôi kể cho anh nghe, kẻ trộm kia quá dọa người rồi, lúc đó khiến tôi sợ muốn chết.”
Quý Mân gật đầu, đi tới cạnh xe, đang muốn mở cửa.
Trừng Trừng không đi vào ghế phụ, đi theo sau anh, tiếp tục lôi kéo anh: “Tôi liền tiện tay nhặt một cành cây, nhẹ nhàng đánh xuống.”
“Cực kỳ nhẹ nhàng.”
“Kết quả, không hiểu sao anh ta lại thành như thế.” Vẻ mặt Trừng Trừng cực kỳ vô tội.
Cái tay mở cửa của Trừng Trừng dừng lại, bỗng nhiên nhớ tới bộ dạng cô cầm cái cuốc, lại nhớ tới bộ dạng kẻ cô nằm trên giường bệnh, trầm mặc.
“Anh có tin không?” Trừng Trừng cẩn thận hỏi.
Quý Mân: “….”
“Đồ cô mua đâu rồi?” Quý Mân đột nhiên hỏi, Trừng Trừng lúc này mới nhớ ra đồ ăn vặt của mình không biết đi đâu rồi.
“Không thấy.”
Siêu thị rất nhỏ, ở cửa không có chỗ đỗ xe, Quý Mân dẫn cô đi bộ qua đó, cũng may hai chỗ này cũng rất gần nhau.
Trừng Trừng chọn đồ ăn vặt, điện thoại của Trình Nặc gọi tới.
“Chị, chị chạy đi đâu thế? Điện thoại cũng không nhận.”
Trừng Trừng cầm đồ ăn, cô muốn nhận mà nhưng pin điện thoại bị Chu Hòa tiêu hóa hết rồi.
Cuối cùng vẫn phải đi hỏi y tá mượn sạc.
Cũng may mọi chuyện đã được giải quyết, cô không muốn dọa thằng nhóc: “Đi dạo siêu thị, điện thoại để im lặng.”
“Chị còn đang đi dạo sao?” Trình Nặc nhẹ nhàng thở ra.
Ở bên cạnh, Quý Mân thấy cô nghe điện thoại, lúc này mới cúi đầu nhắn tin: “Đi lấy camera theo dõi, điều tra một chút….”
Đêm muộn không nhìn bản đồ mà chạy tới hỏi đường?
Gương mặt của anh hơi trầm xuống.
“Sắc đẹp trước mắt thì đương nhiên chị phải đi dạo lâu một chút.” Trừng Trừng cầm gói khoai tây lát.
Đầu ngón tay Quý Mân khẽ trượt một cái, tin nhắn chưa nhắn xong ngay lập tức bị gửi đi.
Quý Mân: “….”
Đầu bên kia hoang mang mà đáp lại: “Quý tổng, điều tra cái gì?”
Quý Mân gõ mấy chữ bổ sung sau đó gửi qua, tầm khoảng nửa tiếng sau, một video được gửi tới di động của anh, anh mở ra.
Trừng Trừng ở đó mân mê nửa ngày chọn xong đồ đạc, vừa quay đầu, Quý Mân đi đằng sau bàn tay thon dài cầm điện thoại như là đang xem cái gì đó?