Tiếng chuông cửa dồn dập vang lên, Quý Mân quay đầu lại chỉ thấy chiếc xe cứu thương kia đang dừng lại trước cửa nhà mình.
Cả mặt Quý Mân nháy mắt đen xì, nhìn về phía chó nhỏ trong góc, chó nhỏ hoảng sợ vội vàng đưa tay hất đồ vào bên trong đè cái bụng xuống, lại tiếp tục bò đi.
Quý Mân: “….”
Ở bên dưới, nhân viên y tế có chút gấp gáp, rõ rành có thể nhìn thấy ở ban công có người nhưng người kia lại không hề nhúc nhích.
Sao anh không hề cảm thấy vội vàng chút nào thế?
Không biết thời gian chính là sinh mạng sao?
Đột nhiên anh cử động, dường như ôm người đi xuống!
Quý Mân cũng không định ôm Trừng Trừng xuống nhưng cô uống quá nhiều, dỗ thế nào cũng không buông tay ra.
Quý Mân khó khăn mở cửa ra, cáng lập tức được nâng đến bên cạnh anh.
“Mau đặt xuống.” nhân viên y tế nhìn người ở trong n.g.ự.c Quý Mân, theo bản nâng cô gái trong lồng n.g.ự.c kia đã xảy ra chuyện gì.
Quý Mân nhìn ánh đèn xe cứu thương nhấp nháy, lại nhìn vẻ mặt nôn nóng của nhân viên y tế, biểu cảm phức tạp.
“Cô ấy không sao, chỉ là uống nhiều quá mà thôi.”
Nhân viên y tế: “???”
Một bác sĩ nhìn về phía Trừng Trừng, cô gái sức mặt hồng hào, đôi mắt say rượu mơ màng.
Đúng là như thế.
Tốt đến không thể tốt hơn.
Đến cả hiện tượng nôn cũng không có.
Một trận gió lạnh thổi qua, không khí có chút xấu hổ, ánh mắt những người khác nhìn về phía Quý Mân dần trở nên không thích hợp.
Quý Mân giải thích; “Ngại quá, sản phẩm của công ty xảy ra vấn đề, dự đoán sai tín hiệu.”
Một bác sĩ mới làm việc nơm nớp lo sợ nhắc nhở: “Cái đó, không có gì là tốt rồi, tốt nhất không… không nên lãng phí tài nguyên của bệnh viện.”
Một bác sĩ bên cạnh vội vàng kéo anh ta ra phía sau: “Quý tiên sinh không sao là tốt rồi. Chúng tôi xin phép về trước.”
Quý Mân gật đầu, Trừng Trừng trong n.g.ự.c cũng gật đầu theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-57.html.]
Quý Mân: “….”
Quý Mân đóng cửa, xoay người trở về.
“Kẻ có tiền đúng là rất biết cách chơi.” Bên cạnh xe cứu thương, một người quay đầu lại lần nữa nhìn Quý Mân đang lần nữa ôm Trừng Trừng quay về, làm kiểu gì mới có thể kinh động đến bệnh viện?
Hơn nữa, lúc xuống dưới ứng phó bọn họ còn phải ôm cô gái kia không buông tay.
Quý Mân ôm Trừng Trừng quay về, hít sâu vài hơi, anh biết sản phẩm vòng tay kia có vài phiên bản, mặc kệ là nhà nào khai phá sản phầm này đều phải hoàn thiện từng chút từng chút.
Nhưng bản sản xuất đầu tiên không phải quá không hoàn thiện rồi!
Quý Mân ôm Trừng Trừng đi lên trên tầng, đi được hai bước đột nhiên nhớ tới sao vừa nãy anh không trực tiếp đưa về nhà bên cạnh?
Trừng Trừng giơ tay muốn xoa ấn đường nhưng phát hiện một tay anh cũng không thể rút ra được, anh đành phải xoay người lại đi ra ngoài.
Đi tới cửa Trình gia, cả căn biệt thự đều đem ngòm, rõ ràng không có người hoặc đã đi ngủ từ sớm.
Nhưng Trừng Trừng còn chưa trở lại, Trình Nặc không thể đến đèn cũng không mờ chứ, nói cách khác thì không có ai ở nhà.
“Trình Nặc đâu?” Quý Mân hỏi, người trong n.g.ự.c chút phản ứng cũng không có, anh cúi đầu Trừng Trừng không biết đã ngủ thiếp đi từ bao giờ bây giờ hai tay cũng vẫn nắm lấy áo anh không buông.
Quý Mân chỉ có thể ôm cô trở lại nhà mình, đi tới phòng dành cho khách, nhớ tới bên trong đó căn bản không được quét dọn, anh mím môi, cúi đầu, cô gái nhỏ không hề có chút phòng bị mà ngủ ngon lành.
Quý Mân nhìn về phía phòng mình lại nhìn người trong lồng ngực, nhấc chân đi qua.
Giường lớn mềm mại, Quý Mân khom người đặt người xuống, hô hấp nhẹ nhàng phun ở một bên sườn mặt, Quý Mân hơi hoảng hốt, ngay sau đó rũ mắt, cẩn thận mà gỡ từng ngón tay Trừng Trừng ra.
Anh định dọn dẹp lại phòng cho khách xong rồi bản thân tạm chấp nhận ở đó một đêm.
Trừng Trừng lại tỉnh.
Trừng Trừng buông cổ áo Quý Mân ra, tay lại lướt xuống eo anh, nhéo hai cái.
Tay Quý Mân đặt trên ga trải giường nháy mắt nắm chặt lại, tay kia của Trừng Trừng vẫn nắm lấy áo anh, kéo anh xuống thấp một chút, bản thân thì thò lại gần.
“Tôi chỉ sờ sờ một chút, tuyệt đối không làm cái gì khác đâu.” Môi Trừng Trừng xẹt qua yết hầu anh.
Cả người Quý Mân nháy mắt cứng đờ, hô hấp dần khó nhọc, vẫn không nhúc nhích mà chống ở bên trên Trừng Trừng, đôi mắt dần sâu thẳm.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Quý Mân hoàn hồn, một tay đè đầu Trừng Trừng xuống, một tay lấy điện thoại ra, anh bị Trừng Trừng túm lấy nên không thể ngồi thẳng người chỉ có thể khom lưng mà nhận.
Đầu bên kia, Lạc Ninh đáng lẽ đang tăng ca sau khi xử lý ổn mọi chuyện, đang chuẩn bị tan làm, đi ngang qua bộ phận kỹ thuật, thấy ánh đèn bên trong sáng lên, vài người đang tăng ca nhưng không hề làm gì, chỉ vây quanh trước một cái màn hình mà ngây người.
“Các cậu đang làm gì thế?” anh ta đi vào.