Trừng Trừng nghe thấy tiếng quay đầu lại liền nhìn thấy một đám người đang đứng cách đó không xa.
“Trừng Trừng, không phải cô về quê rồi hay sao? Sao lại ở đây?” Đường Hòa hỏi.
Trừng Trừng bình tĩnh: “Ồ, đã quay về.”
Bốn phía im lặng, toàn bộ đám người đều nhìn cô giống như là chờ cô hỏi chuyện gì giác, như là, vì sao bọn họ lại ở đây.
Đáng tiếc, Trừng Trừng căn bản không định để ý bọn họ nhiều, chào hỏi xong lập tức định đi.
Sắc mặt Hoàng Mao không tốt lắm, thấy cô không nói gì dứt khoát tự mình nói: “Chu ca của tôi kéo được nhà đầu tư rồi.” nói xong, anh ta cảm thấy như ngụm khí nghẹn kia cuối cùng cũng hoàn toàn phun ra, cậu ta chính là muốn cho cô biết, Chu ca của bọn họ cho dù không có Trình gia giúp đỡ thì cũng có thể gặp được Bá Nhạc*!
*Bá Nhạc: ý chỉ người giúp đỡ, người nâng đỡ, ý nghĩa giống với quý nhân phù trợ.
Sau đó cậu ta nhìn về phía cô chờ đợi phản ứng của cô.
Chu Hòa hơi nhíu mày, thật ra còn chưa có, chỉ là có hi vọng rất lớn mà thôi. Nhưng anh ta cũng không nói gì, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Trừng Trừng, đôi mắt sâu thẳm dường như muốn nhìn xem rốt cuộc cô có phản ứng gì.
Trừng Trừng: “À, chúc các vị sự nghiệp thành công, hạnh phúc mỹ mãn.” Nói xong lại định rời đi, giống như là bọn họ cái gì cũng không có, bọn họ có kéo được nhà đầu tư hay không cũng không có bất cứ quan hệ gì với cô.
Trong lòng đám người có chút sụp đổ.
Lúc này, ven đường, một chiếc xe dừng lại, Đường Thừa Dịch xuống xe, cực kỳ khó chịu mà liếc nhìn Chu Hòa, sau đó hô: “Chị.”
Đôi mắt Trừng Trừng sáng rực lên, lập tức nhìn về phía Chu Hòa, Đường Thừa Dịch, chính là khúc mắc cản trở tình cảm của Chu Hòa và Đường Hòa!
Đường Thừa Dịch căn bản không thích Chu Hòa, cảm thấy anh ta đoạt đi chị gái nhà mình!
Cho nên trong giai đoạn mà Đường Hòa và Chu Hòa mập mờ đã tạo ra không ít phiền phức!
Chu Hòa đối với ánh mắt hưng phấn của Trừng Trừng khẽ nhíu mày.
Đường Hòa cười theo chân bọn họ tạm biệt: “Tôi đi trước đây.”
Trừng Trừng nhìn chiếc xe kia rời đi, không định tiếp tục xem diễn, kéo em trai tiếp tục đi.
Trình Nặc hoài nghi nhìn về phía Trừng Trừng: “Sao lúc chị nhìn đến Chu Hòa và Đường Hòa lại bình tĩnh như thế?”
Trừng Trừng khó hiểu: “Chó ăn cứt mà chị còn phải tức giận à?”
Trình Nặc: “…..”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-63.html.]
“Đúng rồi, em có quen Đường Thừa Dịch kia không?” Trừng Trừng nhớ tới thiếu niên kia, trong giấc mơ không tính là xuất hiện nhiều nhưng hình như sau này đạt được thành tựu rất lớn.
Trình Nặc lại không cho là đúng: “Nổi tiếng đánh nhau ẩu đả đứng thứ nhất trường, cũng chính là giáo thảo* trong miệng nữ sinh.”
*Giáo thảo: Hot boy
Trừng Trừng: “Giáo thảo? Em trai, em đứng thứ mấy?”
Trình Nặc liếc mắt một cái: “Chị cảm thấy em để ý mấy cái loại xưng hô linh tinh vớ vẩn này sao?”
Trừng Trừng nghĩ một chút, cũng đúng, em trai cô ở trường luôn là một bảo bảo ngoan.
Hai người tiếp tục đi xem mặt tiền của nhà hàng, cuối cùng quyết định được một mặt tiền của cửa hàng, sau đó bắt đầu làm thủ tục cộng với việc tuyển dụng nhân viên.
Vài ngày sau, Chu Hòa đúng hẹn tới chi nhánh của công ty Thịnh Trạch, vị quản lý kia tâm trạng nặng nề đón tiếp anh ta.
“Tiểu Chu à, cậu đúng thực sự không tồi nhưng số không quá tốt.” vị quản lý thâm ý mà nói.
Chu Hòa vừa nghe, cau mày: “Có vấn đề gì xảy ra rồi sao?”
Quản lý kia muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại lắc đầu: “Lạc phó tổng sẽ tự mình nói với cậu.”
Tuy rằng anh ta cũng không biết có thông qua dự án này hay không và vì sao Lạc Ninh muốn đích thân gặp mặt.
Trong lòng Chu Hòa có một chút bất an, anh ta đi theo quản lý kia vào thang máy, thang máy bóng loáng như gương, cũng không biết là do mấy lời vị quản sy này vừa nói hay là vì điều gì khác.
Chu Hòa nhìn bóng dáng bản thân mình trên cửa thang máy, rõ ràng anh ta đã mặc một bộ âu phục hoàn hảo nhưng tại thang máy này lại giống như một kẻ buôn bán nhỏ đi nhầm vào nơi đây.
Cửa thang máy mở ra, cả tầng lầu yên tĩnh nghiêm túc, bước chân anh ta đạp xuống mặt đất cũng không dám quá mạnh.
Quản lý đẩy một cửa phòng hội nghị ra, bên trong có một người đàn ông đang ngồi.
“Chu tiên sinh, mời ngồi.” Lạc Ninh dựa lưng vào ghế, ngữ khí hơi nghiêm túc.
Ngữ khí này trực tiếp khiến cho đáy lòng Chu Hòa trầm xuống: “Phó tổng Lạc, có chuyện gì sao?”
“Hệ thống an ninh kia của cậu đúng là không tồi, nhưng làm bất cứ thứ gì cũng đều cần chú ý tới tốc độ. Cậu không biết đã có công ty khác khai thác cùng một thứ giống như cậu hay không?” Lạc Ninh hỏi.
“Còn nữa, quyền sáng chế của cậu hẳn là mới xin không lâu trước đây?”
“Đối phương còn xin sớm hơn hai ngày trước.”
“Bây giờ trừ khi đối phương không được thông qua, không là cậu phải lần nữa nghiên cứu ra một hệ thống khác hoàn toàn so với đối phương.”