Tiền Vưu Vưu: “Quên mất, mẹ cậu đã cầm hết tiền tiêu vặt của cậu đi đầu tư rồi.”
Trừng Trừng: “….”
Tiền Vưu Vưu: “Tối nay đúng là có một bữa tiệc, hình như là con trai nhà họ Ngô về nước, bọn họ làm một bữa tiệc. Nhưng cậu cũng biết là loại bữa tiệc thế này chỉ là công khai xử tội mấy kẻ ăn chơi trác táng chúng ta. Cậu nói xem, bọn họ đi học thì cứ đi học đi, tốt nghiệp trường danh giá thì cứ tốt nghiệp trường danh giá, vì sao còn phải mời chúng ta, chúng ta không đi thì lại nói là chúng ta ghen tị, đi thì lại rước bực vào người.”
Trừng Trừng nhìn nhà hàng của mình: “Vì kế sinh nhai.”
Tiền Vưu Vưu: “….”
Được rồi.
Buổi tối, Trừng Trừng đưa Trừng Trừng đi tới bữa tiệc nhà họ Ngô, nháy mắt khi hai người bước xuống xe thì ánh mắt bốn phía lập tức hướng tới.
Cách đó không xa, Lạc Ninh hơi khiếp sợ, cầm điện thoại chụp một tấm ảnh gửi qua cho Quý Mân.
Bên kia, Quý Mân còn chưa tan ca, bên ngoài đèn đã sớm sáng lên, so với ban ngày nhìn qua còn náo nhiệt hơn.
Điện thoại lúc này bỗng sáng lên, anh nhìn một cái, Lạc Ninh gửi cho anh một bức ảnh.
Trong tấm ảnh, hai cô gái đứng cạnh nhau, mái tóc dài của Trừng Trừng được cuốn lên lộ ra cái cổ mảnh khảnh.
Quý Mân mím môi dưới, gọi tài xế: “Chuẩn bị xe.”
Trừng Trừng cùng Tiền Vưu Vưu đi vào, loại bữa tiệc này chủ yếu là tới khoe trình độ là chính, lấy danh nghĩa là thông báo con trai có thể quay về thừa kế gia nghiệp nhưng trên thực tế là đưa con trai đã học xong về nước lôi ra mà khoe một vòng.
Khác với loại bữa tiệc cho đám người Tiền Vưu Vưu ăn chơi, người tới Ngô gia đều là những người có chí hướng và đạt được thành tựu không nhỏ.
Tiền Vưu Vưu: “Chúng ta tới làm nền, chính là để trợ giúp.”
Nói xong cô ấy lại nhìn Trừng Trừng: “Trừng à, tớ cảm thấy cậu mặc cái váy đen kia càng đẹp hơn, dáng người lộ ra khiến tớ cũng hận bản thân mình không phải là con trai đó.”
Trừng Trừng nhanh chóng kéo áo choàng che đi: “Tớ tới đây là để cứu cửa hàng của tớ.”
“Hả? Cậu tìm người đầu tư sao? Bố tới có thể giúp mà.” Trừng Trừng khó hiểu
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-73.html.]
Trừng Trừng nhìn về phía Tiền Vưu Vưu: “Cậu không biết bố mẹ tới với bố cậu rất thân thiết sao? Nghiêm cấm không cho tớ vay tiền, Bà ấy nói, sợ tớ thất bại xong đến lúc đó không trả được nợ.”
Tiền Vưu Vưu: “….”
Thật sự là lời Trình gia có thể nói.
“Có điều một tháng sau không phải thành phố có một đại hội thể thao hay sao? T muốn tìm quan hệ một chút, sau đó cung cấp cơm hộp, gia tăng chút danh tiếng.” Trừng Trừng nhìn một đám đại lão, đám người cười như tắm mình trong gió xuân nhưng toàn thân từ trên xuống dưới đều viết “Không phải nhà tôi, cách xa tôi ra một chút”/
Cô rất tự hiểu lấy mình mà quay đầu nhìn về phía con gái hay con trai cháu trai gì đó của mấy người họ.
Tuy trước kia đều quen biết nhưng quen biết thì quen biết, mối quan hệ lại là chuyện khác.
Trừng Trừng và Tiền Vưu Vưu vừa mới thò lại gần thì đám người ăn chơi trác táng liền đoàn kết lại, nhưng giống nhau đều là nam đám ăn chơi trác táng đoàn kết cả đám, nữ đám ăn chơi trác táng đoàn kết chính mình.
Một chuyến ngày hôm nay mọi người đều nhất trí đối phó người người.
“Làm sao thế?” Trừng Trừng khó hiểu.
“Trừng Trừng, khách quý nha.” Một người nói xong lập tức khinh thường liếc mắt ra người ở giữa sân, hừ lạnh một cái.
Trừng Trừng theo ánh mắt của anh ta nhìn qua, một người đàn ông trẻ tuổi cả thân âu phục giày da đang nói chuyện vui vẻ trong đám người, bên cạnh anh ta hình như là Đường Hòa?
Bên cạnh, Tiền Vưu Vưu tấm tắc: “Cậu không biết sao? Bố tớ bởi vì cậu ta mà trừ tiền tiêu vặt của tớ.”
Một cô gái khác nghiến răng: “Cậu như thế đã tính là gì! Bố tôi còn tính cho tôi xem mắt với người kia liền đăng trên vòng bạn bè một tấm ảnh chụp quyển sách, còn là tiếng Pháp! Ông ấy còn viết là, hy vọng có thể tìm được một người có chung chí hướng!”
“Còn anh ta! Không phải chỉ tốt nghiệp ở một trường top đầu thôi sao! Trong sáng ngoài tối nói tôi không có văn hóa! Tốt xấu gì tôi cũng tốt nghiệp tại một trường đại học trọng điểm đó!”
Trừng Trừng cố gắng nghĩ tới một nhân vật trong giấc mơ, có chút ấn tượng, cô nói: “Học giỏi cũng không có nghĩa là may mắn.”
Trong mơ, hình như có một người họ Ngô, ra vẻ đạo mạo, nhưng trong lòng lại thèm nhỏ dãi Đường Hòa, muốn quấy rồi cô ta, kết quả bị hồ bằng cẩu hữu mà Đường Hòa từng giúp đỡ âm thầm mà phế đi, cảnh sát điều tra không tìm được hung thủ thiếu chút nữa khiến cho ông Ngô sống sờ sờ mà tức chết.
Lời Trừng Trừng vừa nói ra mọi người liền sửng sốt, đột nhiên nhớ tới chuyện Tiền lão nhị và Tiền Vưu Vưu từng lộ ra, Trừng Trừng này rất thối mồm.
“Trừng à, có lời nên nói nhiều một chút.”