“Bà chủ có người yêu sao?”
“Chủ nhân của cái cúc áo?”
Trừng Trừng nhìn Quý Mân, nhìn bát quái trong group, mở box chat riêng ra: “Dì Viên, nam, sức ăn tầm…. có thể ăn một nồi cơm chiến to bằng nồi lẩu.”
Bên kia, dì Viên nhớ tới Trình Châu trước kia đã từng tới xem, hóa ra là cha tới à.
Bà đáp lại một chữ “Được”.
Trừng Trừng xác định xong số lượng, nhìn Quý Mân có chút mệt mỏi trước mắt thoạt nhìn như là đã 48 tiếng chưa được ngủ vậy.
“Nếu không anh đi nghỉ ngơi một chút đi?” Trừng Trừng lần nữa bê hai bát lên, đặt lại trong bếp, vừa quay đầu liền thấy Quý Mân một tay chống tay vịn, ngồi lên ghế cái là ngủ.
Cô ngồi xuống đối diện, hai tay chống cằm, nhìn anh nghỉ ngơi, lông mi Quý Mân rất dài, sống mũi cao tinh xảo, đôi môi mỏng nhìn cực kỳ mê người.
Trừng Trừng chụp lén một tấm, sau đó bắt đầu lên mạng search.
“Một người đàn ông đi theo một cô gái về nhà có bình thường không?”
Kết quả câu trả lời đầu là…
Đáp án của vấn đề “Chàng trai mang cô gái về nhà có nghĩa là gì” .
Trừng Trừng: “….”
Cô từ bỏ, một lát sau, chuông cửa vang lên, Trừng Trừng hơi kinh ngạc, tuy vì mặt mũi của cô mà đi qua luôn làm bây giờ nhưng thế này cũng quá nhanh rồi?
Cô mở cửa, sửng sốt: “Tiểu Thái, sao lại là cậu?”
“Em đi ngang qua, vừa hay nhìn thấy chị nhắn tin vào trong nhóm tìm người làm bữa khuya, em liền thuận đường qua đây, chờ lát học hỏi dì Viên một chút.” ở cửa, một chàng trai cười ngoan ngoãn.
Trừng Trừng: “….”
Sao trước kia cô không hề phát hiện ra.
Cô nhìn người trước mặt, Quý Mân không biết đã tỉnh lại từ bao giờ, đứng dậy, áo sơ mi không biết đã xắn lên từ bao giờ, bộ dạng như đang ở nhà.
“Bạn của bà chủ ở đây sao?” Chiều cao của Tiểu Thái cũng gần được 1m8, cúi đầu nhìn Trừng Trừng, bộ dạng thật sự giống như chỉ tới để học hỏi một chút.
Trừng Trừng trầm mặc, cô chọn người phục vụ bất luận là nam hay nữ đều cực kỳ ưu nhìn, trình độ này sẽ hấp dẫn không ít khách hàng.
Trước đó cô cũng đã nghĩ có thể sẽ xuất hiện tình huống như thế này hay không nên trừ đàn em một lòng phấn đấu kia thì cô đều bảo trì khoảng cách với những phục vụ nam khác, có việc dường như đều là gọi nữ tới, rất ít gọi bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-77.html.]
“Cạch” một tiếng, âm thanh chiếc ly đặt xuống bàn vang kên, Trừng Trừng run cầm cập.
“Vừa hay mấy ngày nay đóng cửa điều chỉnh, cậu có thể học tập dì Viên cho tốt, buổi tối nhớ nghỉ ngơi thật tốt.” Trừng Trừng lập tức nói, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
“Nhiều người, náo nhiệt, không phải sao?” Tiểu Thái nhìn về người đàn ông ở bên trong, ngay sau đó tay đút túi quần hơi căng chặt, khóe miệng cố gắng kéo ra đường cong ngoan ngoãn, “Là bạn trai của bà chủ sao?”
Trừng Trừng: “….”
Lúc này nên nói là có không phải sao?
“Không mời người vào ngồi một chút?” Quý Mân mở miệng, ánh mắt nặng nề nhìn qua.
Trừng Trừng lập tức nhường đường, Tiểu Thái đi tới, hai người nhìn nhau, Tiểu Thái còn chưa có mở miệng thì Quý Mân đã đi về phía cậu ta, cậu ta theo bản năng lùi lại một bước.
Tiểu Thái cắn môi nghiêng người nhìn Quý Mân đi về phía Trừng Trừng, một tay đóng cửa tại.
Trừng Trừng xoa xoa trái tim, đột nhiên cảm thấy giống như là bản thân ngoại tình bị bắt gặp.
“Bà chủ, tôi chuẩn bị trước đợi chút nữa dì Viên tới nhé.” Tiểu Thái đi tới phòng bếp, nhìn hai chén đồ ăn trước mặt, lại nhìn người đàn ông cực kỳ thành thục kia, cắn chặt một dưới, càng trở nên ngoan ngoãn.
“Bà chủ nấu mì vẫn không thể ăn như thế sao?”
Đầu ngón tay Quý Mân hơi khựng lại, nhìn về phía Trừng Trừng.
Trừng Trừng đang định đi ép chút nước trái cây đột nhiên có một ánh mắt đảo qua.
“Đúng thế, có điều so với trước đó gửi trong nhóm cho các cậu xem thì chắc hẳn có chút tốt hơn.”
Trọng tâm của cô ở chữ “nhóm” kia.
“Đúng rồi, chú này làm nghề gì thế?” Tiểu Thái kiểm tra lại những thực phẩm trong bếp, quay đầu lại, cười hỏi, “Hay vẫn gọi là anh? Tôi nhìn tuổi có vẻ khá …”
Quý Mân nâng đôi mắt lên, lời nói còn lại của Tiểu Thái nháy mắt nuốt trở lại, sau một lúc lâu cũng không nói thành lời, phía sau lưng dần đổ mồ hôi, cậu ta không cam lòng mà cắn môi dưới, nhìn Trừng Trừng, cậu ta hít sâu một hơi, xoay người không nhìn Quý Mân nữa, không nhìn thì sẽ không sợ.
Cậu ta cũng biết mình không nên ở lại đây nhưng Trừng Trừng chưa bao giờ ăn khuya, hơn nữa chú Trình và Trình Nặc cũng đã ăn ở trong nhà hàng rồi, ăn không nổi một nồi lớn như nồi lẩu.
Cậu ta đột nhiên nghĩ tới chiếc cúc áo bạch kim ở quầy thu ngân kia, ma xui quỷ khiến mà liền muốn tới xem.
“Nghe dì Viên nói anh ăn rất nhiều, thế sau này sẽ béo lên sao?” Tiểu Thái đưa lưng về phía Quý Mân rửa nồi.
Béo ra?
Tầm mắt Trừng Trừng dừng lại trên eo Quý Mân, vòng eo có lực.