Bác sĩ Tề hoang mang nhanh chóng chạy tới, không đúng, chỉ là bị cảm sốt bình thường, còn có thể có chuyện lớn gì?
Ông đẩy cửa ra nhìn thấy cảnh y tá nơm nớp lo sợ đứng một bên không dám động đậy, Quý Mân xoa trán dường như đầu rất đau.
Bác sĩ Tề nhẹ nhàng thở ra, nhìn cái dáng vẻ sinh long hoạt hổ kia, ông đi qua, cầm lấy kim truyền nước nhìn một chút, lại nhìn tay anh, đôi mắt dần trợn to lên.
“Cậu nói cho tôi cậu làm thế nào mà truyền nước cũng nhanh như thế, như là để đuổi kịp pháp trường thế này?”
Quý Mân nhìn trần nhà: “Tề Thăng, kỹ thuật người của anh không tốt lại còn hỏi tôi?”
Y tá hổ thẹn cúi đầu.
Khóe miệng bác sĩ Tề hơi giật giật, nhìn người ngồi trong góc, không biết đã cầm quả táo cúi đầu gặm gặm từ bao giờ.
“Đứa trẻ…. Cô Trình, cô có rảnh thì nhìn một chút. Đừng để cậu ấy làm bậy.”
Trừng Trừng vừa gặm táo vừa gật đầu.
Cửa lần nữa đóng lại.
“Trừng Trừng!”
“A.” Trừng Trừng cực kỳ biết ơn cha mẹ khi đã đặt tên này cho mình.
Người ta tức giận gọi cả họ lẫn tên của cô thì có thể dạo cho người ta run rẩy, nhưng tên cô gọi thế nào cũng nghe như nhũ danh, dù cho có tức giận thế nào thì nói tên ra khỏi miệng nghe cũng giảm đi tới ba phần.
Quý Mân gọi xong bất đắc dĩ.
Trừng Trừng cẩn thận dịch người trở lại, tầm mắt rơi xuống bàn tay thon dài xinh đẹp kia.
“Đau không?”
Quý Mân đang định nói chuyện nhỏ cũng không hề quan trọng, chút vết thương bé xíu này thật ra cũng không có gì, thấy cô một tay đặt lên trên miệng, hơi ngáp một cái.
“Em mệt?” anh hỏi.
Trừng Trừng gật đầu: “Giường quá nhỏ, tối hôm qua không ngủ ngon.”
Quý Mân nhìn hai mí mắt cô đã bắt đầu đánh nhau, xốc chăn lê: “Đi lên đây.”
Trừng Trừng nhìn về phía người đang nằm trên giường, vạt áo mở rộng lộ ra xương quai xanh cô đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần, sau đó là tới ngực, bụng, cuối cùng đôi chân dài bị chôn vùi dưới chăn.
Trừng Trừng khom lưng bỏ dép lê, bò lên trên, chui vào trong n.g.ự.c Quý Mân, chóp mũi quanh quẩn mũi hương nhàn nhạt trên người Quý Mân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-82.html.]
Mỹ nhân ngư trước kia cô vẫn luôn mong muốn mà không có bây giờ đang được cô ôm lấy.
Quý Mân đắp chăn lên, vòng tay ôm lấy người, Trừng Trừng trở tay ôm lấy eo Quý Mân, quang minh chính đại mà sờ, khuôn mặt vùi vào trong n.g.ự.c anh.
Hô hấp Quý Mân hơi nặng nề: “Ngoan, ngủ đi.”
Trừng Trừng nhéo eo Quý Mân, vòng eo kia mười phần chắc khỏe: “Anh để em nhéo chút đã.”
“Được rồi.” tay Quý Mân đang ôm cô hơi căng chặt, cằm gác ở trên đỉnh đầu Trừng Trừng, “Vậy em tính tự mình ngủ hay là hai người cùng nhau?”
Quý Mân không thể tùy tiện xoay người được nhưng anh lại không ngại mà đem người đặt lên trên người mình, lời anh mới nói ra anh liền ngay lập tức từ nằm nghiêng chuyển thành nằm ngửa, thuận tiên ôm Trừng Trừng lên trên người mình.
Trừng Trừng một giây trước còn chưa hiểu ý lời nói kia của anh, giây tiếp theo đã nằm trên người Quý Mân, đối mặt với ánh mắt nóng rực của anh, hai tay Trừng Trừng nắm lấy quần áo anh: “Khó… hệ số khó khăn có chút cao. Có tâm nhưng không có sức.”
“Vậy em còn muốn nhéo không?” Quý Mân một tay đỡ eo cô để cô không bị trượt xuống.
Trừng Trừng lắc đầu, nhận ra Quý Mân đã buông tay liền cẩn thận bò xuống người anh, nằm ở bên cạnh anh, ngoan ngoãn: “Tối lại nhéo tiếp.”
Quý Mân vừa mới áp xuống chút xúc động, lại trở về.
Quý Mân: “….”
Ở bên kia, trong nhà hàng, buổi sáng nay Dương Lâm không có ca học, chạy tới cửa hàng trợ giúp quét dọn một chút, sau đó lại chờ người tới kiểm tra.
Còn chưa quét dọn xong thì hai nam hai nữ đã bước vào, một đôi rõ ràng là một cặp vợ chồng, vẻ mặt người đàn ông mệt mỏi, người phụ nữ khóc đứt ruột đứt gan, giống như giây tiếp theo liền quỳ xuống trước mặt cậu.
Một đôi khác thì bình tĩnh hơn một chút nhưng biểu cảm không không tốt lắm.
“Trừng Trừng ở đây đúng không?” sắc mặt Chu Hòa không quá tốt.
Điện thoại bên cạnh bàn vang lên, Trừng Trừng đang mơ màng ngủ đột nhiên bị ồn ào mà chui vào n.g.ự.c mà chắp tay.
Quý Mân bị cầu xin không có cách nào, một tay đè người kia lại, một tay cầm lấy điện thoại của cô bên cạnh bàn, bình truyền đã sớm hết, anh tự mình rút ra.
Lúc anh nhận điện thoại đang định mở miệng thì bên kia mang theo âm thanh hỗn loạn mà nói: “Alo, bà chủ, có người tìm.”
Quý Mân cúi đầu, Trừng Trừng cũng không biết đã chui đầu trong chăn từ bao giờ, rõ ràng là không muốn nhận, chỉ muốn ngủ.
Quý Mân một tay chui vào trong chăn che đôi tai cô lại, nói: “Bà chủ của cậu còn chưa ngủ dậy.”
Dương Lâm nghe thấy âm thanh xa lạ bên kia, ngây người, đột nhiên nhớ tới lịch sử nói chuyện trong nhóm, vội vàng sửng sốt mà xin lỗi: “Không… ngại quá…”
Chu Hòa thấy rõ ràng cậu đã gọi được nhưng lại muốn cúp máy ngay thì nhíu mày, tiến lên một bước đoạt lấy, nói vào điện thoại: “Trừng Trừng! Bọn họ đã phải ngồi tù rồi cô còn muốn thế nào!”