Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nữ Phụ Trêu Đùa Anh Trai Nhà Bên - Chương 95

Cập nhật lúc: 2025-06-17 04:45:38
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trừng Trừng ngủ một giấc dậy thì Quý Mân không biết đã chạy đi đâu, cô bò dậy, ở tủ quần áo của Quý Mân mà lựa lựa, sau đó lựa tới một chiếc áo sơ mi được treo lên nhưng không hiểu sao lại nhăm dúm dó.

Cô cầm, lấy ra, vừa nhìn thì thấy trên áo thiếu một chiếc cúc, cô bừng tỉnh, là chiếc hút tài lộc còn đang nằm trong nhà hàng của cô!

Trừng Trừng lại nhìn những chiếc áo khác, lại sờ cái áo trên tay, cô hình như càng thích cái này hơn.

Vì thế cô mặc lên.

Tuy là có quần áo, trong phòng trừ cô thì cũng không có người thứ hai, nhưng Trừng Trừng ít nhiều cũng thấy ngại ngùng khi tùy tiện đi quanh như thế.

Cô nằm trở lại giường, sau đó lấy điện thoại ra, bắt đầu vừa chơi game vừa chờ Quý Mân về.

Quý Mân tự mình đi mua quần áo, chọn mất cả nửa ngày, chờ khi anh trở lại nghe nói hai người ở phòng bên cạnh vẫn còn ngồi đó không nhúc nhích, dường như bị đả kích rất lớn.

Quý Mân đi vào, nhìn thấy người nào đó mặc chiếc áo sơ mi nhăn dúm dó kia đang nằm trên giường, lộ ra đôi chân thẳng tắp kia.

Bàn tay cầm túi quần áo của anh siết chặt.

“Nhanh, nhanh, nhanh!” Trừng Trừng đang đánh cực kỳ hăng, giường bỗng nhiên lún xuống, một bàn tay ôm lấy cô.

Tay Trừng Trừng run lên.

“Đánh nhanh lên.” Quý Mân dịch tới, cằm gác lên bả vài Trừng Trừng, người vừa rồi còn kêu gọi đồng đội hiện tại cực kỳ ngoan ngoãn.

Trừng Trừng: “Ừm.”

Trừng Trừng im lặng không nói một lời, toàn bộ quá trình cố gắng đánh nhau, chỉ có điều hai đồng đội hôm nay cực kỳ không biết cố gắng, chỉ nghĩ tới buôn chuyện.

“Trừng Trừng, sao cậu không nói câu nào thế?”

“Trừng? Có đó không?”

“Ai u, Trừng, không nghe bát quái sao? Cũng đã hơn hay ngày rồi mà Đường gia vẫn không nhân nhượng, tớ cực kỳ hoài nghi Đường Hòa đã thực sự bị đuổi ra khỏi nhà.”

Trừng Trừng nhìn hai bọn họ đánh càng ngày càng vội vàng, ngay lúc này có một bàn tay vươn tới, Quý Mân nói: “Để anh.”

Âm thanh kia vang lên bên tai cô, tê dại, Trừng Trừng đưa điện thoại qua, thấy động tác Quý Mân không vội vàng không nóng nảy, cực kỳ thành thạo.

Trừng Trừng tò mò dựa vào bả vai anh, nhìn thao tác của anh, bàn tay kia thật đẹp, động tác lưu loát dứt khoát, giống như là không hề có một động tác thừa nào vậy.

Năm phút sau.

“Anh thua?” Trừng Trừng hoài nghi bản thân đang nằm mơ, cái thao tác đó nhìn qua giống như sẽ thua sao?

Quý Mân: “Ừm.”

“Anh không đánh thắng thì sao còn muốn chơi?” cô kinh sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-95.html.]

Cô còn tưởng anh có thể mang cô bay cơ!

Trừng Trừng thở phì phò, Quý Mân một tay tách ra ấn cô vào trong lồng ngực, bất đắc dĩ nói: “Không thể nào tập trung được.”

Trừng Trừng đang muốn nói tập trung không được thì chơi làm gì?

Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, kéo chăn, che kín mít bản thân, sau đó chỉ lộ ra đôi mắt.

Quý Mân nhận lấy bộ đồ ngủ trên tay cô, lại đặt qua một bên.

Trừng Trừng quay đầu: “Anh không thử một chút sao?”

Quý Mân ôm eo cô, quay người cô lại, một tay đỡ mặt cô, hơi thở ấm áp phun trên má cô, anh nói nhỏ: “Không cần phiền phức như thế. Dù sao đều phải cởi ra.”

Nói xong, Quý Mân cúi đầu xuống hôn tới, Trừng Trừng nhìn ánh đèn sáng chói, hai tay đặt trên vai anh, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, thế này cùng với tưởng tượng của cô ngàn vạn lần khác nhau!

Một lát sau, điện thoại đột nhiên không đúng thời điểm mà vang lên, Trừng Trừng quay lại lấy điện thoại, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Quý Mân mà chớp chớp: “Em gọi dì mang cơm tới.”

Quý Mân: “….”

Trừng Trừng bò dậy, sửa soạn lại quần áo bị loạn, cái này cũng không thể trách cô, ai bảo anh không nhìn thời gian một chút xe, bây giờ rõ ràng là giờ ăn bữa chiều.

Cô cầm điện thoại, vừa nhìn, sửng sốt, cha cô sao?

“Alo, bố?”

Quý Mân bên cạnh đang thong thả ung dung mà mặc đồ ngủ vào, ngón tay thon dài đang cái cúc áo, Trừng Trừng nhìn mà trong lòng ngứa ngáy.

“Trừng à, bố ở dưới lầu gặp được dì làm trong nhà hàng của con.” Trình Châu xách đồ vào trong thang máy, cố gắng ấn tầng.

Mắt Trừng Trừng nhìn Quý Mân mặc bộ quần áo trắng kia, mái tóc ướt át, đôi mắt mềm mại, giống một con cừu con đáng yêu.

Cô thò lại gần, đang định hôn một cái bỗng nhiên cô sửng sốt.

“A, bố, bố vừa nói gì cơ?”

Sao ông có thể gặp được dì đưa cơm tới?

Trong thang máy, Trình Châu nhìn con số đang tăng dần: “Bố nói bố gặp dì trong nhà hàng của con nên thuận tiện cầm cho con, đỡ bắt người ta phải chạy tới chạy lui.”

“Đúng rồi, bố có làm chút đồ ăn vặt cho con. Con mau mở cửa ra.”

Trừng Trừng: “!!!”

Cha cô tới!

Trừng Trừng lập tức cúp máy, hoang mang nhanh chóng thu dọn áo ngủ trên sô pha ném vào trong phòng mình, xoay đầu một cái liền nhìn thấy bạn trai mình đang khó hiểu mà nhìn qua.

“Trừng Trừng, mở cửa, bố không có tay thừa!” ở cửa, âm thanh của bố cô vang lên.

Loading...