Nữ Phụ Xuyên Thư, Về Thôn Trồng Trọt [Mỹ Thực] - Chương 60:chương 60
Cập nhật lúc: 2025-09-12 13:41:15
Lượt xem: 485
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Du suy nghĩ một lát kéo Diêu Tửu đến trường mầm non tìm Diêu Vân.
Diêu Vân đang bận rộn sơ chế nguyên liệu trong bếp. Sau khi mua rau về, cô quyết định bữa trưa vẫn ăn cơm, cà chua sẽ nấu cùng chả cá, một phần dưa chuột nộm, phần còn muối dưa góp, thời tiết bây giờ nóng lắm, bỏ tủ lạnh thể ăn một tuần. Cô cũng định tráng thêm ít bánh rán nhân hẹ, cho thêm chút miến để hút nước tăng thêm hương vị.
Trong lúc bận rộn, Diêu Vân còn mở video hướng dẫn nấu ăn điện thoại. Cô đăng ký thi lấy chứng chỉ đầu bếp, dạo chỉ xem video hướng dẫn mà còn thường xuyên ôn tập, xem các nội dung cho phần thi lý thuyết.
Nghe Lâm Du kể sự việc, Diêu Vân vỗ đùi tán thành.
“Chuyện dễ thôi, sáng nào làng lấy rau cũng , hoặc là tối về thẳng nhà đẻ ngủ, sáng hôm qua lấy.”
Thực , dạo cô cũng đang định đưa con trai về nhà ngoại ở vài ngày. Công việc thì thuận lợi, con trai cũng dần ngoan ngoãn hơn, nhưng gia đình riêng của cô đang “cơm lành, canh ngọt”.
Chồng của Diêu Vân thấy vợ giành mất công việc của mà còn , thái độ vốn dĩ tự tin chuyển sang lo lắng. Ngay cả chồng cô cũng dám chắc thể tiếp tục kiểm soát Diêu Vân. Diêu Vân thẳng rằng sẽ trả công việc cho chồng, nhưng cứ ở nhà ăn , chồng cũng bóng gió Diêu Vân sắp xếp cho một chân trong trường, dù chỉ là phụ rửa rau để một , cũng tiết kiệm một khoản.
Ban đầu Diêu Vân cũng nghĩ nhiều, dù cô và chồng cũng là yêu tự do mới cưới, tình cảm là dối. Dù trả công việc, cô cũng gây xung đột quá lớn với nhà chồng.
Chẳng qua, cô sẽ để chồng trường mầm non nữa, đó, cô chỉ cho một con đường khác.
“Anh xem, buổi sáng ở thị trấn cũng nhiều bán đồ ăn sáng lắm. Anh thể đó mở một sạp hàng. Em xem , ngoài chợ ai bán bánh bao , bán bánh bao cũng đấy.”
Nào ngờ, phản ứng của chồng khiến cô vô cùng thất vọng.
“Bán bánh bao? Em bảo bán bánh bao á? Dậy sớm thế cơ !”
Bán đồ ăn sáng là nghề vất vả nhất, đặc biệt là bán bánh bao. Sáng năm, sáu giờ mở hàng, thì đêm hôm hai, ba giờ sáng dậy nhào bột, hấp bánh, tất bật đến tận chín giờ sáng mới bán xong, đó còn dọn dẹp xửng hấp, mua nguyên liệu cho ngày hôm .
Chỉ nghĩ đến thôi, chồng Diêu Vân thấy nản.
Diêu Vân ngơ ngác hỏi : “Ai mà chẳng vất vả? Mọi đều sống như cả. Chẳng xa, em chẳng cũng ngày nào cũng chợ, chuẩn đồ ăn, nấu nướng, dọn dẹp ?”
“… Tóm là !”
Một cái bánh bao bán vài nghìn đồng, tốn công tốn sức dậy sớm, chẳng kiếm nổi hai trăm nghìn một ngày .
Nghĩ đến đây, chồng Diêu Vân càng oán trách bà vợ tính khí thất thường. Chỉ vì một chuyện nhỏ mà bà bán luôn cả con bò, nếu thì nhà đến nỗi nông nỗi ?
Diêu Vân thực sự cả nhà đồng lòng gắng sức, nhưng thấy chồng là một kẻ bất tài vô dụng, cô cũng lười quan tâm.
Dù thì cô cũng ở nhà cả ngày, con trai luôn ở bên cạnh, nên cũng chẳng cả.
Thấy mềm mỏng , dạo chồng cô bắt đầu giở trò mặt nặng mày nhẹ. Mỗi ngày Diêu Vân về nhà đều đối mặt với thái độ lạnh nhạt của cả chồng và chồng.
Ha hả, ai thèm chứ.
Diêu Vân dứt khoát chuẩn đưa con trai về nhà đẻ ở. Dù buổi chiều cô tan sớm, đưa con về nghỉ ngơi một đêm, hôm tiện đường thu mua rau củ, đỡ dậy sớm chợ.
Giải quyết xong chuyện của Diêu Vân, Diêu Tửu trút gánh lo. Hai về làng báo tin cho bà con, ai nấy đều vui mừng.
“Tốt quá ! Cà chua nhà trồng sớm, đó bón thúc quá tay, giờ quả nhiều đến mức mà sốt ruột. Nhiều cà chua thế , nếu bán thì tiếc lắm!”
“Còn , thấy cứ để Xuyên nuôi bò là nhất. Cũng lạ thật, con bò nuôi trong chùa nên linh tính mà lợi hại đến .”
“Vẫn là nhờ Lâm Du, con bé chuyện cũng giấu giếm…”
Nghe , Lâm Du đỏ mặt, vội xua tay: “Chuyện liên quan đến cháu ạ. Các cô chú cứ khen cháu ngại quá.”
Bò cô nuôi, rau cũng cô trồng. Việc duy nhất cô chỉ là cho phân bò bãi cỏ , đó Bạc Xuyên cũng ngần ngại đồng ý.
Bà Hồng mặt mày hớn hở: “Sao , nếu cháu thì cũng đến mua trứng gà của bà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-xuyen-thu-ve-thon-trong-trot-my-thuc/chuong-60chuong-60.html.]
Chuyện Đỗ Tầm thu mua trứng gà cũng giúp mấy nhà chuyên nuôi gà trong làng kiếm một khoản, dạo gần đây bà Hồng còn bán ít gà con.
“ đấy, Du Du về làng ông chủ lớn đến đầu tư .”
“Cả chuyện con bò nữa, nếu cháu thì ai mà đó là phân bò…”
…
Lâm Du vốn ngượng, khen nhiều quá chịu nổi, đành vội vàng tìm cớ rời . Cô , nhưng dân làng vẫn tiếp tục thể hiện sự quý mến một cách mộc mạc và nhiệt tình.
“Du Du ơi, nhà cô hôm nay ít quẩy nóng, cháu ăn thử .”
“Tiểu Du, cháu khen dưa muối của thím ngon ? Nè, thím mang cho cháu thêm ít nữa đây.”
“Chị Tiểu Du, con bò nhà chị thích ăn cà chua lắm, để em về nhà hái thêm mấy quả cho nó nhé!”
…
Người câu cuối cùng, hóa là bé Đá Nhỏ khỏi bệnh, tên thật là Diêu Lỗi.
Sau khi từ cõi c.h.ế.t trở về, cổ bé vẫn đeo một sợi chỉ đỏ, bên là một chuỗi tiền xu. Từ lúc Bạc Xuyên dặn dò, bà nội Diêu Lỗi xem chuỗi tiền như bùa hộ mệnh, chỉ dùng chỉ đỏ xâu cẩn thận mà còn bắt cháu trai đeo bên rời.
Diêu Lỗi con bò Manh Manh ăn cà chua, vui đến mức nước mũi chảy thành bong bóng. Cậu bé tung tăng chạy về vườn rau nhà , lâu ôm mười mấy quả cà chua còn xanh chạy tới.
Lâm Du cứ ngỡ bé chỉ lấy vài quả, ngờ ôm cả một vốc!
Cô vội ngăn bé , lấy thêm ít bánh quy dỗ xuống. Từ đến giờ, cô cũng dịp hỏi thăm gia đình Diêu Lỗi, chỉ bé viện một thời gian khá dài, bây giờ trông vẫn còn xanh xao.
“Đá Nhỏ, bố em vẫn ở nhà chứ?”
Diêu Lỗi gật đầu: “Dạ ạ, bà nội cầm chổi đuổi nhưng bố em bảo bố nữa.”
Chuyện con trai suýt c.h.ế.t khiến vợ chồng Diêu Hướng Quân và Vương Hương Hoa sợ hãi. Sau khi bàn bạc, hai quyết định ở quê. Làm một công việc kinh doanh nhỏ gì đó, dù cũng hơn là ngoài lừa gạt.
“Bà nội bố em là đồ ngốc, đồ ngốc nên mới lừa… Bố em cũng tự nhận là đồ ngốc…” Cậu bé chống cằm, vẻ mặt buồn rầu: “Bạn em ngốc sẽ di truyền, nếu em cũng ngốc thì ạ?”
Lâm Du nhịn , bật : “Vậy thì em ăn nhiều những thứ giúp thông minh lên, ví dụ như rau xanh chẳng hạn.”
Cậu bé Đá Nhỏ ghét ăn rau nhất, liền tỏ cảnh giác: “Rau xanh thông minh hơn !”
“Ai bảo ? Không tin em về hỏi bố xem, họ chắc chắn cũng sẽ .”
Thư Sách
Nước mũi của bé sắp rơi xuống: “Em về hỏi ngay bây giờ!”
Nghe con trai , vợ chồng Diêu Hướng Quân dở dở . Vẫn là thím Ngân Hoa dỗ trẻ con khéo: “Chị Du Du của cháu đúng đấy, bố cháu chỉ ăn thịt thôi, nên mới ngốc như .”
Diêu Hướng Quân: … Không , đó là vì hồi nhỏ ăn chay đến phát ngán, nên bây giờ mới ăn bù thôi!
Lúc , Đá Nhỏ cảm thấy như trời sập, hóa là thật!
Cậu bé suy tính , phân vân giữa việc ngốc và việc ăn món thích, cuối cùng khó khăn : “Vậy… trưa nay con sẽ ăn một chút rau xanh… một chút thôi ạ.”
Cả nhà nhịn , cùng phá lên .
Vài ngày
Dạo , cuộc sống của Tôn Khánh ngày càng sung túc. Cậu tìm nguồn hàng núi như ý , và nhờ đó, ban ngày cũng cần đến cửa hàng rau nữa, chỉ lái xe lượn lờ khắp nơi.
Tuy chiếc xe tải nhỏ trông ọp ẹp, nhưng xe vẫn hơn là .
Tôn Khánh thường chơi chán chê mới lên núi lấy rau.
Số tiền nhận từ chị gái mỗi ngày, chỉ dùng một phần tư để nhập hàng, còn đều tiêu xài cho bản . Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Tôn Khánh từ một kẻ rỗng túi trở thành vài nghìn tệ trong tay.
Có chút tiền, Tôn Khánh càng thêm phóng khoáng. Cậu rủ rê đám bạn bè, ngày nào cũng lái xe lên thành phố Lộc Thành chơi.