Nữ Phụ Xuyên Thư, Về Thôn Trồng Trọt [Mỹ Thực] - Chương 62:chương 62

Cập nhật lúc: 2025-09-12 22:50:14
Lượt xem: 308

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

Lâm Du chút nghi ngờ lời của Bạc Xuyên. Nghe , cô liền sáng mắt lên, kéo tay áo Diêu Tửu, lôi cô một góc.

“Đi, chúng mang rau thị trấn.”

Diêu Tửu giọng vẫn còn nghèn nghẹt, uể oải đáp: “Ra thị trấn gì? Chợ sáng tan hết mà?”

Lâm Du là do Bạc Xuyên tiên tri, mà viện một cớ khác: “Chẳng chị Diêu Vân vẫn các cô giáo ở trường mầm non mua rau của chúng ? Hôm nay sẵn nhiều, chúng qua đó hỏi thử xem.”

Diêu Tửu: “Vậy cũng , để lấy xe ba gác.”

Bị Tôn Khánh lật lọng một vố, Diêu Tửu mới thấy Diêu Vân quả là một đối tác thể tuyệt vời hơn.

Nói là , Lâm Du trấn an , cùng Diêu Tửu và Bạc Xuyên chất mấy sọt rau lên xe ba gác, hướng về phía thị trấn.

Không ngờ rằng, Tiêu Phượng Vân mặt ở thị trấn.

Sáng sớm nay, Tiêu Phượng Vân cùng mấy cấp đến thị trấn Phương Bình, lùng sục khắp khu chợ sáng mà kịp nghỉ .

“Bà Tiêu, thông tin của chúng chắc chắn ạ? Rau của cửa hàng Trương Ký đúng là từ đây ?”

“Rau ở đây so với rau trong siêu thị cũng gì đặc biệt cả.”

Tiêu Phượng Vân một đôi giày gót , ánh mắt sắc bén: “Không thể nào là tin đồn vô căn cứ . Chúng cứ xem xét kỹ, nếu thì mai đến.”

Mấy vị quản lý thầm kêu khổ trong lòng. Tinh thần của bà Tiêu quá , bà tìm nguồn hàng là dẹp hết việc để tự ngay. Không chỉ xem xét từng sạp hàng, bà còn bắt chuyện với dân để dò la tin tức. Dù là lớn tuổi nhất trong đoàn, Tiêu Phượng Vân tỏ tò mò giới hạn, gặp ai thể bắt chuyện là bà đều hỏi han vài câu.

Thế đành, còn ?

Hôm nay tìm thì mai đến tiếp!

Cô thư ký theo Tiêu Phượng Vân trông vẻ gì đó nhưng dám. Cô cảm thấy bà chủ của thật sự quá cố chấp.

Chẳng chỉ là một nguồn hàng hơn một chút thôi ? Nghe lượng hàng mà cửa hàng Trương Ký cung cấp mỗi ngày cũng ít. Lượng hàng ít ỏi đó đủ để duy trì một tiệm nhỏ, nhưng đối với một siêu thị thực phẩm tươi sống lớn như của họ, nó còn đủ cho mức tiêu thụ của một mặt hàng mỗi ngày.

Thư Sách

Tiêu Phượng Vân liếc những thuộc cấp đang suy nghĩ riêng, bình tĩnh : “Xem thêm một lát nữa, tìm thì chúng xuống núi… À , một tin, dân ở đây nhà ai rau ngon đặc biệt, nhưng đồ ăn của một trường mầm non trong thị trấn thì .”

Chuyện thì liên quan gì chứ?

Những đều hiểu bà Tiêu đang gì.

“Anh Trương, nhớ lầm thì con sắp học mẫu giáo ?”

Anh Trương gọi tên liền gật đầu, hiểu ý của sếp.

Tiêu Phượng Vân: “Thế nhé, ngày mai cùng đến trường mầm non đó tư vấn, cứ cho con lên thị trấn học và cần cho bé học thử một ngày. Anh cứ đưa con đến, chúng sẽ nhân tiện ở ăn trưa một bữa.”

Anh Trương: “… Sếp, ý của sếp chẳng lẽ là…”

Tiêu Phượng Vân vỗ vai cấp : “Yên tâm, sẽ mừng tuổi cho cháu một phong bì lớn.”

một linh cảm mãnh liệt rằng tìm đúng hướng.

Vợ chồng nhà Trương Ký tuy kín miệng vì sợ khác phát hiện nguồn hàng, khiến họ dò hỏi mãi mà kết quả. may , em vợ của Trương Ký là một kẻ ba hoa, giữ mồm giữ miệng với bạn bè. Thế là chỉ vài ngày , tin đồn lan rằng nguồn hàng núi.

Tiêu Phượng Vân cho tìm hiểu thêm thì mỗi Tôn Khánh lên núi đều thẳng đến thị trấn Phương Bình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-xuyen-thu-ve-thon-trong-trot-my-thuc/chuong-62chuong-62.html.]

Tuy cụ thể là nhà nào, nhưng ít nhất cũng phương hướng.

Tiêu Phượng Vân quyết, mấy quản lý cùng đương nhiên dám ý kiến, chỉ đành khổ sở theo sếp.

Ngay lúc đoàn của Tiêu Phượng Vân tìm kiếm kết quả, đang định rời , thì đột nhiên một chiếc xe ba gác chạy tới.

Tiêu Phượng Vân lên chiếc xe của công ty, qua cửa sổ, bà thấy mấy trẻ tuổi lái xe ba gác, xe chở mấy sọt rau. Chỉ trong khoảnh khắc, bà vội vàng hét lớn, bảo tài xế dừng xe .

“Có chuyện gì , bà Tiêu?”

Tiêu Phượng Vân định xuống xe ngăn họ , nhưng chiếc xe ba gác chạy mất.

Bà đập tay ghế : “Đuổi theo chiếc xe ba gác phía !”

Chiếc xe màu bạc trắng đầu, lập tức đổi hướng đuổi theo.

Thị trấn hiếm khi thấy xe sang như , Lâm Du xe ba gác thể chú ý. Cô huých tay Bạc Xuyên, thì thầm: “Quý nhân?”

Bạc Xuyên khẽ gật đầu.

Lâm Du lè lưỡi, đúng là “quý” thật.

Chỉ Diêu Tửu vẫn đang buồn rười rượi, thậm chí còn tưởng tượng cảnh đến trường mầm non chào hàng thất bại, lóc thảm thương mặt Diêu Vân.

Diêu Tửu đang chìm trong bi thương thì dừng xe . Cô còn kịp chuẩn cảm xúc thì chiếc xe sang chặn đường.

Tiêu Phượng Vân vòng vo, trực tiếp xuống xe và đưa danh .

“Chào cô, là Tiêu Phượng Vân của siêu thị thực phẩm tươi sống Huệ Hòa ở huyện Tịnh Thủy.”

Diêu Tửu ngây đó lời nào. Lâm Du đỡ lời, nhận lấy danh thẳng vấn đề: “Chào bà Tiêu, bà đến đây là để mua hàng ạ?”

Tiêu Phượng Vân: “… Phải.”

hỏi nhiều. Thực tế, chỉ cần thấy chiếc xe ba gác dừng cổng trường mầm non, bà suy đoán của chính xác.

Người cung cấp hàng cho Trương Ký và cả trường mầm non chính là mấy trẻ tuổi mặt đây.

“Lần đến đường đột, các vị thời gian chuyện ?”

Lâm Du huých nhẹ Diêu Tửu một cái, lúc mới như bừng tỉnh, lòng khỏi dâng lên một cỗ kích động.

“Vậy… chúng trường chuyện nhé.”

Thị trấn cũng quán quán cà phê nào. Bây giờ là 11 giờ, trường mầm non đến giờ ăn, mượn tạm nhà ăn một lát chắc cũng .

Tiêu Phượng Vân thở phào nhẹ nhõm. Đối phương từ chối chuyện, thật quá !

Đoàn trong trường. Lâm Du kéo Diêu Vân vài câu, và mượn nhà ăn trong nửa giờ.

Bàn ghế trong nhà ăn của trường đều thấp lè tè, lớn trông khá gò bó, nhưng Tiêu Phượng Vân hề tỏ khó chịu.

“Siêu thị thực phẩm tươi sống Huệ Hòa của chúng luôn theo đuổi tiêu chí thực phẩm xanh và sinh thái. Khi gặp nguồn hàng , với phương châm luôn nghĩ cho khách hàng, chúng sẽ cố gắng hết sức để thu mua. Đương nhiên, về mặt giá cả cũng dễ thương lượng.”

Người lên tiếng đầu tiên là giám đốc thu mua của Tiêu Phượng Vân. Trong một buổi đàm phán như thế , luôn cần mở lời .

Lâm Du gì, chỉ Diêu Tửu.

 

 

 

Loading...