Cả triều xôn xao, Hoàng công công càng  ngờ    hề biện bạch cho , những bằng chứng  chuẩn  đều   đất dụng võ.
Các triều thần tranh cãi ồn ào,   biện hộ cho ,    trị tội , cũng  phe trung lập quyết định quan sát, tiếng ồn ào còn hơn cả mấy bà thím ngoài chợ trả giá.
Một khắc , các triều thần mới sực tỉnh, hoàng thượng hình như vẫn   một lời nào, trong khoảnh khắc,  âm thanh đều im bặt, tĩnh lặng đến mức  thể  thấy tiếng kim rơi.
Ta ngẩng đầu  thẳng  hoàng thượng, đôi mắt đào hoa đen như mực của  sâu thẳm như vực thẳm, khóe mắt hất lên, hàng mi dày như lông quạ, ánh mắt mang theo vẻ lười biếng, hờ hững, đương nhiên gương mặt cũng thanh tú hơn , chẳng trách năm xưa     mê hoặc.
"Khanh  cãi xong ? Tô tướng  nhận tội, tuy là lời  lỡ lời, nhưng  thể  phạt, ... thì phạt ái khanh tạm miễn chức Tả tướng,  Giang Nam điều tra tai ương ."
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Buổi chầu sớm hôm nay đang bàn về vấn đề tai ương ở Giang Nam,  ai  bước chân  cái mớ hỗn độn đó, cuối cùng  vẫn  tóm  lính tráng.
Được lắm, hoàng đế chó má, ngươi giỏi lắm!
Trong ánh mắt đồng tình thương hại của bá quan văn võ,  bi tráng lĩnh chỉ tạ ơn.
Hoàng đế chó má lương tâm trỗi dậy, cho đại đội  , cho  thêm ba ngày, ngày thứ tư,    xe ngựa cùng hai thị vệ đến cổng thành, hoàng thượng  đợi sẵn ở đó, mặc một bộ thường phục màu trắng, trong tay còn xoay một cây quạt xếp, đích thị là một tên công tử bột.
Hoàng thượng đưa cho  một cành liễu, hiếm khi nghiêm túc, "Ái khanh, bẻ liễu tiễn biệt, chúc khanh  đường thuận buồm xuôi gió. Đương nhiên nhớ nghĩ đến trẫm nhé"
Ta xoẹt một cái kéo rèm xe ngựa , quả nhiên từ miệng chó  thể nhả  ngà voi,  thấy tởm cho chính khoảnh khắc   cảm động ban nãy.
Vùng đất Giang Nam từ lâu  giàu , khoa cử hưng thịnh, quan , hào phú đông đúc, câu  "Hiền tài trong thiên hạ, một nửa đều xuất  từ Giang Nam"  bao giờ là lời  suông, hiện tại trong triều còn  một phái quan viên Giang Nam  đầu là Văn thái sư chiếm giữ vị trí quan trọng.
Yến tiệc chào đón do Tri phủ Giang Ninh và tám vị tri phủ lớn ở Giang Nam tổ chức vô cùng xa hoa, rõ ràng  mới trải qua nạn lụt, bên ngoài cửa hài cốt phơi bày khắp nơi, bên trong ca múa...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-te-tuong/chuong-2.html.]
Tại yến tiệc Thăng Bình,  những lời tâng bốc của Tri phủ Giang Ninh, tuy ngoài mặt  tươi , nhưng trong mắt vẫn cố gắng kìm nén sự tức giận.
“Tô đại nhân  bệ hạ giáng chức đến đây cứu trợ đúng là tài năng lớn  dùng  việc nhỏ. Đại nhân bên cạnh bệ hạ bao năm,  ngờ bệ hạ  dễ dàng tin lời tiểu nhân, quả thực   tổn thương lòng đại nhân .”
“Phải, mấy ngày nay bản quan ăn  ngon, ngủ  yên, lòng đau như cắt, thực sự  còn tâm trí lo việc chính sự. Ngày mai ngày  xin nhờ các vị đại nhân  cứu trợ , bản quan cần tĩnh dưỡng một thời gian.”
Tri phủ Giang Ninh  hình mập mạp, vẻ mặt hiền từ,   vội vàng đồng ý.
Ta  khỏi yến tiệc , khoảnh khắc bước  khỏi phủ tri phủ, nụ   mặt  biến mất  .
Trở về phủ  mà tri phủ  đặc biệt chuẩn , một bóng  xuất hiện, là Huyền Ngũ, một trong hai ám vệ mà hoàng đế chó má  phái  theo . “Đại nhân,  và Huyền Cửu  bí mật điều tra phủ thành và các huyện thôn lân cận, nơi  tai ương nghiêm trọng thì ít,  hề nghiêm trọng như trong tấu chương của tri phủ  mô tả về trận lụt. Số tiền cứu trợ mà tri phủ yêu cầu  báo khống ít nhất một nửa. Ngoài , trang trại mà chúng    qua lúc đến   là trường hợp cá biệt, ngoài phủ thành , ở các huyện thôn,   dân  thể ăn no cả nhà  đến một phần mười.”
Ta  khẩy, xem  vùng đất Giang Nam  nước sâu lắm.
Tiếng gõ cửa vang lên, Huyền Ngũ nhanh chóng ẩn  trong bóng tối.
Một  trông giống quản gia trung niên dẫn  đến, mang theo vài cái mâm, vén lên là trăm lạng vàng và vài loại dược liệu quý giá.
Ta nhướng mày, quản gia   ý mà mở lời, “Tô đại nhân, tri phủ đại nhân nhà    ngài gần đây tâm thần bất an, đặc biệt dâng lên mấy củ nhân sâm ngàn năm , hy vọng ngài  thể nhận cho.”
Đưa tiền , ai mà chẳng yêu tiền, ngươi đưa  dám nhận,   xem đám quan  vùng đất Giang Nam trù phú  rốt cuộc  bao nhiêu đồ .
Thấy  nhận lễ vật của tri phủ, đôi mắt vốn  nhỏ của quản gia  đến mức  còn  thấy nữa.
Ta  quan tâm đến chuyện những quan  bên ngoài sẽ bàn tán  , suốt một tháng  đó,  cứ lang thang khắp phủ thành Giang Ninh, nơi giàu  đến mức  hề thấy dấu vết của nạn lụt, tham dự vài bữa tiệc do các nhà giàu tổ chức, nhân tiện dùng tiền của tri phủ mua một đống đồ hữu dụng lẫn vô dụng mang về. Dù   mua thì phí,  quan thanh liêm bao năm,  hai tay trắng trơn, nghèo rớt mồng tơi.