Hiếm  những ngày tháng nhàn rỗi như ,  cố ý học theo phong cách của mấy nhà quyền quý, đặt một cái ghế dài trong sân, bàn bên cạnh bày đầy trái cây quý hiếm, hoa quả lạ, bên cạnh  tỳ nữ quạt hầu, quả thực dễ khiến   sa  chốn dịu dàng .
"Được , bản quan  mệt , lui xuống cả ." Ta giơ tay  hiệu cho những  hầu hạ lộ liễu  lui xuống,  đó giả vờ mệt mỏi, lười biếng  về phía phòng ngủ.
Huyền Ngũ  ở đó, "Đại nhân, trong phủ  ít nhất hàng chục  theo dõi công khai lẫn bí mật,  cần đổi sang một nơi an  hơn để đảm bảo an  cho đại nhân ."
Ta xua tay, "Không ,  ở đây họ sẽ dễ mất cảnh giác hơn.”
"À, đúng ,  đến ?"
Đang  thì một bóng  xuất hiện trong bóng tối, là một nam tử  vóc dáng tương tự , bước  khỏi bóng tối, lộ  một khuôn mặt y hệt . Ừm, ngắm bản  ở góc  thứ ba, bản quan vẫn  trai như thế.
Người đến là Huyền Thất,  cực giỏi thuật dịch dung trong đội ám vệ của hoàng thượng. Ta nhận    tri phủ theo dõi và giam lỏng trong phủ thành thì  gửi tin cho hoàng thượng, bảo  phái Huyền Thất đến đóng giả , để  tiện bề  ngoài thi triển tài năng.
Nhìn bộ dạng của Huyền Thất,  vô cùng hài lòng, vẫy Huyền Ngũ  chuẩn  rời ,
"Đại nhân, đợi... đợi , bệ hạ bảo  đưa cho ngài một phong thư." Huyền Thất mặt đờ , lấy một phong thư  đưa cho .
Ta đang định vươn tay  nhận,    thấy "Gửi Quỳnh Quỳnh  yêu."
"Cáo từ."
Bức thư    nhận, tuyệt đối   lời  ý .
Thấy   một cách dứt khoát, Huyền Thất bịch một cái quỳ xuống đất, "Đại nhân--, bệ hạ  nếu  thể đưa thư đến tay ngài,  chỉ  thể mang đầu về gặp thôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-te-tuong/chuong-3.html.]
Thật là  thấy  rơi lệ, thấy  đau lòng, nhưng    trái tim, mặt đơ  bước  ngoài cửa,  thèm ngoái đầu .
Huyền Thất thấy  cầu cứu     của , Huyền Ngũ dù  cũng  theo  một thời gian dài,  tự ý   nhận lấy bức thư.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Thay một bộ quần áo đơn giản mộc mạc, Huyền Ngũ đưa  thừa lúc đêm tối trốn khỏi phủ thành, hội họp với Huyền Cửu và tỳ nữ của  là Xảo Linh đang đợi ở ngoài thành.
Bốn  chúng  chuẩn  nhanh chóng chạy đến huyện Xương Bình thuộc phủ Giang Ninh, nửa đêm chỉ  thể ăn ngủ ở ngoài trời. Nghĩ  đêm qua  còn  ăn cá to, thịt lớn, rượu ngon, món quý, đêm nay   gặm bánh nướng, thật đáng than, đáng than .
Lúc  Huyền Ngũ đưa bức thư  cho ,  cũng  giận lắm, tiện tay mở ,  lướt qua mười hàng, quen thuộc bỏ qua những lời vô nghĩa của hoàng thượng,  đến cuối cùng đột nhiên ánh mắt sắc bén.
Hừ, tên mập ở phủ Giang Ninh   còn dám  thứ hai xin triều đình tiền cứu trợ, tưởng  thực sự  quản chuyện ?
Thật là nực !
"Dọn dẹp đơn giản một chút, cố gắng đêm nay đến huyện Xương Bình,  thể chậm trễ  nữa."
Huyền Cửu và Huyền Ngũ  cần , tỳ nữ Xảo Linh của  cũng  phụ   nuôi dưỡng từ nhỏ, võ công cực . Tuy    võ, nhưng năm xưa lúc còn là bạn học của hoàng thượng, hoàng đế chó má  tự luyện võ thì chớ, còn ép   luyện tập. Đương nhiên vì thể chất của   giỏi võ, cuối cùng chỉ là để ráng khỏe  thể. Bốn  chúng  cưỡi ngựa,  cũng  tính là kéo chân .
Nhanh chóng chạy cho kịp, đến huyện Xương Bình  khi trời sáng. Nơi  và phủ thành cứ như hai thế giới, phủ thành Giang Ninh phồn hoa sánh ngang kinh thành, và huyện thành xám xịt đơn sơ. Đa   ở phủ thành đều tươi , nhưng  đường phố huyện Xương Bình, đa  bách tính vẫn mặc quần áo giặt đến bạc màu, vẻ mặt đờ đẫn. Đến các thôn xóm thuộc huyện Xương Bình, đây thậm chí  trở thành một trạng thái bình thường.
"Trời ạ,  còn tưởng vùng đất trù phú Giang Nam thì phồn hoa đến mức nào, nơi  so với quê  ở Tây Bắc cũng chẳng khác là bao?"
Xảo Linh   cùng  đến phủ thành,  khi  thành,   bảo nàng cùng Huyền Cửu  , để tránh   phủ thành nhận mặt, cho nên nàng  từng thấy sự phồn hoa của phủ thành, đối với cảnh tượng    nhiều cảm xúc.
Ta nhất thời bùi ngùi, quốc gia  gia đình,  lo thiếu mà chỉ lo  công bằng,  lo nghèo mà chỉ lo  an. Lời của Khổng Phu Tử bao năm qua vẫn  thể thực hiện . Sự công bằng cơ bản cuối cùng vẫn  thể  , luôn  những thế lực cố gắng tác động đến bộ máy quốc gia, khiến  nghèo càng nghèo,  giàu càng giàu,  cách xã hội luôn tồn tại, và  những kẻ  dã tâm  cho lớn hơn.