Một đời ,  gốc nghếch trao trái tim cho nhầm . 
Nghe tin  thua trận  bắt ,  cải trang giả dạng thành  bán thuốc, một  lẻn  vương đô nước Ly Nhung.
Vốn định tìm nơi đặt chân từ từ tìm hiểu tin tức, nhưng    tin tướng quân nước Đại Lương Lục Cửu Chu đầu hàng sắp thành  cùng công chúa.
Ta ở đầu đường  thấy  và công chúa  chung xe hoa, hưởng thụ bá tánh chúc mừng, rốt cuộc tin tưởng phu quân   cưới  khác.
Khi  đang đau lòng  rời , tư binh của công chúa  phát hiện  .
“Đây   là phu nhân ,   thể  thấu bệnh tật của  khác ?”
Hắn che chắn ở   công chúa, nhưng rõ ràng   đao rìu đ.â.m c.h.é.m  là .
“Đều là tin đồn thôi,  phận công chúa tôn quý, chớ  để ý tới tiện phụ .”
Giọng điệu của  khinh miệt, như thể  là thứ đồ dơ bẩn gì.
Cuối cùng  vẫn  mang về phủ công chúa.
Hắn bắt đầu khuyên bảo:
“Văn Âm, tất cả  thành kết cục  định, chỉ cần ngươi chịu  sức cho công chúa,  cũng    khó dễ ngươi.”
“Công chúa cố ý mời chào, ngươi đồng ý .”
Ta  khẩy, nhổ một ngụm nước bọt lên mặt .
Tướng quân Đại Lương mấy ngày  xung phong g.i.ế.c địch, lúc  lắc  biến hoá,  thành  thuyết khách cho công chúa nước địch, tới  mặt  chiêu hàng.
Hắn khuyên bảo   tiến triển.
Công chúa giận dữ sai  bẻ miệng  , nhét mạnh một nắm kim châm  miệng .
“Nếu nàng  thực sự  dị năng  thấy nguồn gốc của căn bệnh, sẽ tự lấy  ngân châm, cứu mạng .”
Dao găm, nước ấm, thuốc bột giảm đau, kim chỉ……  bộ  ngổn ngang  mặt .
Ồ, chuẩn  thật đầy đủ.
Bọn họ ép  chạy ở đình viện, ngân châm ở trong n.g.ự.c và bụng  xóc nảy, đ.â.m đau khắp .
Cuối cùng,  nhượng bộ.
Dưới ánh mắt hưng phấn của công chúa,  nhặt d.a.o găm lên, thọc sâu  cổ họng chính …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-than-y-bay-luong-bay/chuong-3.html.]
“Đừng bán !”
Ánh mắt của Lục Cửu Chu chớp chớp, nắm chặt tà váy của .
“Giữ  ở  bên cạnh bầu bạn với nàng.”
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Ta lẳng lặng  , rút váy áo chính  .
Lục Cửu Chu, cho dù lúc  ngươi thật tình,  cũng  đánh cuộc nổi.
  vẫn kiên trì.
“Trước mặt trưởng thôn, nàng  nhận bảy lượng bảy của , thì  chịu trách nhiệm với  đến cùng!”
Hắn nhặt thanh tre dùng để bôi thuốc, cắm mạnh  vết thương của chính , m.á.u tươi đỏ thắm chảy ào ạt .
Lục Cửu Chu hít sâu một , mạnh mẽ kéo    , ánh mắt quật cường:
“Nàng là thầy thuốc, vết thương của   khỏi, nàng  thể bỏ rơi !”
Bàn tay nắm chặt của Lục Cửu Chu run nhè nhẹ, trong lúc cử động, vết thương  băng bó kỹ  chảy  màu đỏ nhàn nhạt.
Điên !
Thật điên rồ!
“Lục Cửu Chu, ngươi giỏi lắm!”
Ta thô bạo lột quần áo  , rắc bột cầm m.á.u lung tung, ấn một cái khăn sạch lên  .
“Trưởng thôn cũng ,  thường  Nam Phong quán. Nói thật cho ngươi , ở đó  một nam nhân,   tích cóp tiền chuộc  cho .”
“Cho nên, đừng  chuyện tổn thương chính  nữa,   cam đoan   sẽ chi tiền mua thuốc cho ngươi,”  khẽ cắn môi, “Đến lúc đó, ngươi  về rừng tự sinh tự diệt !”
Ánh mắt Lục Cửu Chu   với vẻ dò xét,  sức xem    dối .
  mau chóng xác định,   là .
Giọng  khẽ run lên.
“Nàng   trong lòng ?”
Ta  phủ nhận.
Hắn mím chặt môi, như thể hạ quyết tâm.
“Là nam tử như thế nào,   thể đem  niềm vui cho nàng,  cũng  thể!”