Triệu Phi Đao xuống ngựa mấy câu với Triệu Thanh Thanh. Triệu Thanh Thanh quét mắt của cha nàng từ xuống , thấy đều là vết thương nhỏ thì cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một .
Ánh mắt Khương Dao khắp nơi, thấy bóng dáng Cơ Hoài Dã, nỗi bất an trong lòng nàng càng ngày càng dày đặc.
“A Dã ?” Khương Dao hỏi Triệu Phi Đao.
“Cơ công tử ngất xỉu”. Triệu Phi Đao .
Trải qua diệt phỉ , Triệu Phi Đao càng thêm lau mắt mà đối với Cơ Hoài Dã.
Vốn dĩ cho rằng chỉ là một thư sinh, nghĩ rằng còn võ nghệ giỏi giang.
Khi c.h.é.m g.i.ế.c những sơn tặc của trại Bạch Hổ thì môi mỏng mím chặt, trong mắt đều là sát khí, khác gì Tu La trong địa ngục.
Triệu Phi Đao là đầu lĩnh của sơn phỉ mà cũng cảm thấy chút sợ hãi.
Vào giây phút đó thấy chút may mắn chính là ‘tiêu diệt’.
Cơ Hoài Dã cũng là thương mà ngất xỉu, mà là đột nhiên ngất xỉu, tóm là chút kỳ quái.
Khương Dao nhanh thấy Cơ Hoài Dã.
TBC
Hắn ở ngựa, dựa lưng Mạc Hồi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy mỏng manh.
“Khương cô nương, đừng lo lắng, đại nhân ”. Mạc Hồi .
Lúc Khương Dao mới thở dài nhẹ nhõm một .
Đoàn trở sơn trại.
Khương Dao từ trong miệng một đám mà chuyến thuận lợi.
Tuy những kẻ sơn tặc trong trại Bạch Hổ đều là loại sống, lượng cũng nhiều hơn so với bọn , thậm chí còn đang ở địa bàn của họ.
mà, Cơ Hoài Dã sách lược đầy đủ.
Là đánh nghi binh, dương đông kích tây, là gậy ông đập lưng ông.
Dưới một loạt chiến lược thì những sơn tặc đó đều diệt sạch.
Tất cả những kẻ còn sống thì đều trói , còn tên trùm thổ phỉ là Trương Đại Hổ cũng bắt sống!
Bọn sơn tặc đều khen Cơ Hoài Dã dứt miệng.
Khương Dao bỗng dưng chút kiêu ngạo.
Đương nhiên A Dã giỏi .
Hắn chính là đại vai ác văn võ song !
Trở sơn trại.
Khương Dao kiểm tra thể Cơ Hoài Dã một , cũng vết thương, nhưng đều là vết thương nhỏ gây nguy hiểm đến tính mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-than-y-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-xui-xeo/chuong-155.html.]
Nàng thở dài nhẹ nhõm một .
vì ngất xỉu chứ?
Tụt huyết áp ?
Cô tiểu đại phu nhanh chóng tới bắt mạch cho Cơ Hoài Dã, rằng mạch tượng định.
Khương Dao càng thở dài nhẹ nhõm một .
Chắc là do quá mệt mỏi.
Chờ ngủ một giấc dậy thì lẽ sẽ thôi.
......
Trời tối đen như mực.
Mưa to như trút nước.
“Cơ tể tướng, duyên phận về tình đạm bạc, nương c.h.ế.t sớm, g.i.ế.c c.h.ế.t cha ruột của , vợ con, vốn dĩ tưởng rằng ngươi uy hiếp, nghĩ rằng ngươi một nhi tử lưu lạc bên ngoài”.
“Hiện tại nhi tử của ngươi đang đốc chủ Đông Xưởng, phụng mệnh điều tra việc mưu phản của ngươi đấy”.
“Cha con tương tàn, cuối cùng là con g.i.ế.c cha là cha g.i.ế.c con đây? Hay, lắm”.
Một gương mặt thấy rõ, giọng chói tai âm trầm lạ thường.
Đổi sang khung cảnh khác.
Ngục tù lạnh băng của Đông Xưởng hiện lên.
Mùi m.á.u ập mặt.
“Đốc chủ Đông Xưởng Mân Ngọc, cung tiễn Cơ Đại Nhân lên đường”.
Giọng trẻ, lạnh tới tận xương tủy.
Một thanh kiếm dài đ.â.m trái tim.
Hình ảnh cuối cùng chứng kiến là đôi mắt lạnh nhạt của thanh niên .
Cơ Hoài Dã đột nhiên bừng tỉnh từ cơn ác mộng, mồ hôi lạnh ướt tóc mái, chảy xuống dọc theo góc cạnh rõ ràng của gương mặt.
Tay của tự chủ mà vuốt ve ngực, cũng vết thương nào.
mà hình ảnh lúc nãy quá chân thật.
Cơ Hoài Dã cảm thấy đó chỉ là một giấc mơ.
Trên thực tế, một suy đoán đang hình thành trong lòng .
Mấy năm nay, thường mơ một vài giấc mơ.
Mơ thấy diệt phỉ, mơ thấy ngã xuống vách núi, mơ thấy theo một lão sư phụ học về độc…..