Sau khi Khương Dao ngoài thì Chu Đoan gọi .
Khương Dao ở trong sân. Trong quá khứ tuy rằng tòa nhà rách nát, nhưng mà vẫn lộ , còn lúc một loại cảm giác thê lương lạnh lẽo.
Một lát , trong phòng liền truyền đến âm thanh nức nở thấp thoáng, giống như một con thú nhỏ tuyệt vọng.
Khương Dao khỏi nghĩ đến khi lớn trong nhà nàng chết……
Ông nhận nuôi nàng, cũng là thầy giáo của nàng.
Ông b.o.m nổ chết, trong nháy mắt liền hoá thành khí, cũng chẳng để một cái gì.
Nàng ở ngoài xa ngàn dặm, khi tin tức thì cảm thấy bỗng lạnh lẽo.
Ông là duy nhất của nàng.
Khi ông còn, nàng đột nhiên cảm thấy nàng còn vướng bận gì đối với thế giới .
Nàng cảm giác rời bỏ thế giới bao nhiêu khó chịu……
Khương Dao than nhẹ một , đẩy cửa phòng thì thấy Chu Đoan đang đắp chăn cho ông lão.
Bóng dáng gầy yếu mang theo bi thương nồng đậm.
“Trước hận ông c.h.ế.t thì ông chết. Hiện tại, ông là oan uổng nên đối xử với ông thì ông rên một tiếng chết, một như chứ?”
Chu Đoan nức nở, hòa tan cảm giác hung tợn, tựa như một con thú nhỏ vứt bỏ, vô cùng đáng thương.
Khương Dao vỗ vỗ bờ vai của , cũng lời an ủi nào.
Cho dù lời an ủi nào thì ở thời điểm đều sẽ vẻ nhạt nhẽo và bất lực.
Chu Đoan và Khương Dao cùng an táng Chu lão gia tử.
Trên ngọn đồi nào đó của trấn Thạch Đầu thêm một phần mộ nhô lên.
Những con ít ỏi bia mộ chính là một đời .
Chu lão gia tử Chu Đoan theo việc cho Khương Dao.
Lúc , Chu Đoan xiêu vẹo mà một tấm khế ước bán đưa cho Khương Dao.
Khương Dao chút kinh ngạc, Chu Đoan còn chữ ?
Chỉ là chữ thật sự , giống như giun bò .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-than-y-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-xui-xeo/chuong-230.html.]
“Như thế nào? Ta giống chữ ? Cha từng đưa thư viện sách đấy”. Chu Đoan hừ nhẹ một tiếng, lắc lắc khế ước bán tay: “Cái chính là tiền mai táng cho ông nội ”.
Vốn dĩ trong tay tiền, cho nên phí mai táng là Khương Dao trả giúp .
“Năm lượng bạc, Chu Đoan, ngươi chỉ giá trị năm lượng bạc thôi ?”
“Này, ngươi ý gì, đáng giá năm lượng ?”
Hai đấu võ miệng với , Chu Đoan theo bản năng cãi nàng.
Cãi xong nghĩ đến nàng là chủ tử của . Ông nội từng thể chuyện ác nô khinh chủ, vì chút hậm hực.
“Không, là cảm thấy ngươi chỉ đáng năm lượng bạc, chỉ năm lượng bạc mà bán cả đời ……”
Chu Đoan cảm thấy lời cũng thoải mái.
“ , ngươi nhặt của hời, về đối xử với một chút”.
Khi Khương Dao tới là một , khi trở về là ba .
Chu Đoan Khương Dao sắp xếp việc cho là hộ vệ cho hai đứa nhỏ.
Trẻ con bốn tuổi……
TBC
Trong đầu Chu Đoan lập tức hiện mấy đứa nhỏ nước mũi chảy ròng ròng ở đầu phố .
Động một chút là , nước mắt nước mũi dính bê bết mặt, vô cùng ghê tởm.
Hắn sợ hãi nhất là trẻ con.
So với trông trẻ con thì tình nguyện khuân vác, đốn củi, xuống ruộng cũng .
“Khương tỷ, chúng thương lượng một chút , đừng để cho trông trẻ nhỏ, để đốn củi……”
“Yên tâm, chắc chắn cơ hội đốn củi. Khi nào rảnh trông bọn nhỏ thì thể ”.
Chu Đoan buồn bực trong ngực, cảm thấy hộc máu.
“Tiểu tử, khế ước bán của ở trong tay , cho ngươi , ngoan ngoãn lời chủ nhân , nếu thì sẽ bán ngươi đến mỏ than đấy”. Khương Dao uy h.i.ế.p .
Triệu Hỉ Thúy ở một bên che môi .
Chu Đoan hừ lạnh hai tiếng, đành nhận mệnh.
Bán mỏ than thì chắc chắn là giả, nhưng mà chuyện trông bọn nhỏ là chuyện chắc chắn thể thương lượng nữa.