Lăng Tiêu theo Tiểu Hắc trong phòng, nhận lấy khăn lông đưa qua, tùy tiện lau lau tóc định ném lên giường.
Khương Tiểu Hắc vội vàng kéo : “Đạo trưởng, vẫn lau khô, để lau giúp ngài”
Khương Tiểu Hắc bảo Lăng Tiêu , còn bản thì lau tóc cho .
TBC
Cha thường uống đến say mèm mới về, là Khương Tiểu Hắc lau mặt cho , kinh nghiệm chăm sóc khác, bây giờ phô hết kinh nghiệm chăm sóc cho Lăng Tiêu.
Khương Tiểu Hắc lau khô tóc cho , thẳng tới khi còn nhỏ nước, dùng khăn lông khác lau chân .
Cả quá trình Lăng Tiêu biếng, giống như quý công tử, quen với cảnh khác hầu hạ.
Lăng Tiêu lười biếng ở giường.
Hắn Khương Tiểu Hắc, cảm thấy thuận mắt hỏi: “Ngươi trở thành tiểu đạo sĩ ?”
Hắn thiên phú tu đạo, tử như cá diếc qua sông.
Khương Tiểu Hắc lắc đầu: “Ta trở thành tiểu đạo sĩ, học, thi đỗ Trạng Nguyên”
Lăng Tiêu cảm thấy thằng nhóc mắt hàng, cơ hội như thế bày mặt mà còn cần, xem là duyên thầy trò.
Đợi cơm trưa nấu xong mới bò dậy từ giường, bàn.
Cơm trưa do Trình lão thái nấu, khi ở núi Thổ Bát tìm một nhà thôn dân nấu cơm cho , thôn dân là nấu ngon nhất thôn.
So với thôn dân thì đồ ăn Trình lão thái nấu ngon lắm.
Hắn ăn một miếng liền lập tức đặt đũa xuống, định nêu ý kiến.
Chỉ thấy đĩa thức ăn đầy ắp tức khắc còn gì nữa.
Lăng Tiêu: “......”
Lăng Tiêu cảm thấy với tốc độ thì ăn , mới nêu ý kiến.
Vì thế gắp một món khác, cảm thấy thịt quá dai, nhai kỹ nuốt chậm một lúc lâu mới miễn cưỡng nuốt xuống. Khi chuẩn ăn miếng thứ hai, thì đĩa cũng hết sạch.
Lăng Tiêu: “.....”
Hết đồ ăn, cơm cũng nuốt nổi nữa .
Lăng Tiêu chút vui đặt đũa xuống.
Hắn tới mà chẳng khách quý? Cái nhà thật quá đáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-than-y-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-xui-xeo/chuong-62.html.]
Lúc , ánh mắt của Khương Dao cuối cùng cũng về phía .
Bụng Lăng Tiêu no, cảm thấy Khương Dao nhận nên định xin , nấu cho thêm vài món nữa….
“Đạo trưởng, ngài ăn ít thật” Nói , về phía Khương Tiểu Hắc: “Lần đừng múc nhiều cơm như thế cho đạo trưởng, tránh lãng phí”
Lăng Tiêu: “.....”
Đương nhiên Khương Dao tật của vị đạo sĩ .
Muốn quý công tử, thì ở Kỷ gia trong kinh thành .
Chạy tới vùng núi hoang sơ đạo sĩ, còn đãi ngộ như quý công tử?
Mơ lắm.
Nàng càng thèm quan tâm.
Sau khi cơm nước xong, Khương Dao gọi .
“Đạo trưởng, Khương gia chúng là nơi ở , cơm Khương gia cũng kiểu ăn trả tiền, ngài phụ trách chuyện củi lửa trong nhà nhé” Khương Dao .
Trên mặt Lăng Tiêu lộ biểu cảm khó tin.
Hắn đường đường là đạo trưởng, còn đốn củi? Chẳng là đại tài tiểu dụng ?!
“Nếu ngài đốn củi cũng thôi, cơm mà ăn ”
Khương Dao xong liền lập tức xoay rời .
Cơ Hoài Dã thấy tất cả, thấy Khương Dao đối xử với đạo sĩ ‘lạnh lùng vô tình’. Trong lòng bỗng cảm thấy vui vui lạ thường.
Hắn thương, Khương Dao chủ động khiêng về, cũng gì mà Khương Dao vẫn cho ăn cơm.
Nàng đối xử với giống những khác, là vì thích thật đúng ?
Lăng Tiêu ngủ một buổi trưa ở giường, dùng hành vi để chống đối với Khương Dao.
Quả nhiên là Khương Dao chiều , đến cơm chiều cũng .
Hắn đói bụng đến sôi ùng ục, thật sự tức giận.
Từ nhỏ ăn ngon mặc , về đạo sĩ, đối với cũng tất cung tất kính, vì bao giờ trải qua uất ức như ……
Lăng Tiêu càng nghĩ càng khó chịu, bụng thì sôi ùng ục.