“Nương, một vò rượu bán năm lượng bạc, hai vò rượu là mười lượng….” Cẩu Nhi đếm đầu ngón tay, càng tính càng vui: “Nương, chúng sắp phát tài !”
Trên gương mặt nhỏ của Điềm Bảo cũng lộ một nụ , má lúm đồng tiền nhợt nhạt, đáng yêu.
“Đi, mua ít đồ” Khương Dao , tâm trạng cũng tệ.
Ba dừng chân một cửa tiệm quần áo, bọn họ mới dạo một vòng, đây là tiệm quần áo lớn nhất, hơn nữa ít quần áo dành cho trẻ nhỏ.
Khương Dao dẫn hai đứa nhỏ .
TBC
Người trong tiệm quần áo ít, nhiều nữ tử dẫn con tới, quần áo sạch sẽ, là nhà tiền trấn.
Khương Dao trúng một chiếc váy hồng nhạt, cầm trong tay, ướm thử của Điềm Bảo khoa tay múa chân một chút.
Bộ váy hồng nhạt khiến đứa nhỏ trông càng thêm mềm mại đáng yêu.
Khương Dao cảm thấy hợp, tiểu nha đầu cũng cảm thấy thích.
Khương Dao định mua, đặt ở quầy.
Mà lúc , một bàn tay duỗi tới, dường như là dành lấy bộ váy đó.
“Ta mua bộ váy !” Một giọng kiêu ngạo vang lên.
Khương Dao thử xem là kẻ hổ nào, thế mà quan tâm tới thứ tự , ngang nhiên dành lấy.
Vừa một cái, liền phát hiện thế mà là quen.
Trước mắt là một nữ tử chừng hơn hai mươi, mặc váy áo hoa lệ diễm tục, mặt đắp một lớp son phấn thật dày, trắng giống như bức tường.
Người cũng là thôn Thanh Mộc, tên là Đường Xuân Nga, vẻ ngoài bình thường, kiêu ngạo, thường bắt nạt nguyên chủ.
Ví dụ như lấy quần áo nguyên chủ giặt ném bùn đất, khiến nàng giặt , bịa đặt tin đồn nguyên chủ quyến rũ nam nhân tuổi, bại hoại thanh danh nguyên chủ….
Tính cách của nguyên chủ nhát gan yếu đuối, sợ Đường Xuân Nga, mỗi bắt nạt cũng im lặng . Đường Xuân Nga chính là bóng ma của nàng.
Sau đó, Đường Xuân Nga thông đồng với một viên ngoại trấn, cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-than-y-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-xui-xeo/chuong-75.html.]
Cũng vì thế nên mới rời thôn, cuối cùng nguyên chủ cũng giải thoát.
Sau khi Đường Xuân Nga gả lên trấn thì chỉ từng về một , ghét bỏ thôn Thanh Mộc, câu nào cũng nhắc tới ‘ở nông thôn’, giống như đây là nơi nàng sinh .
Đường Xuân Nga thấy Khương Dao, cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Khương Dao, ngươi tới đây gì? Ngươi mua nổi quần áo ở đây ?” Đường Xuân Nga khinh thường .
Quần áo ở cửa hàng đắt, tới hầu như là tiền phận giống như nàng , đồ nhà quê đây gì?
“Ngươi cần gì quan tâm mua nổi . Có thứ tự đến và ? Bộ chọn ” Khương Dao tức giận .
Nguyên chủ sợ nàng nhưng Khương Dao sợ nàng .
Một nữ tử ái mộ hư vinh, ít kiến thức như thì gì đáng sợ chứ?
Đường Xuân Nga cũng chút kinh ngạc, nghĩ tới Khương Dao bình thường nhát gan rụt rè thế mà dám chuyện to tiếng với nàng như thế.
Khương Dao to tiếng, Đường Xuân Nga đáp to hơn nữa.
“Ngươi chọn? Ngươi trả tiền ?” Đường Xuân Nga nâng cao giọng , đó về phía chưởng quầy: “Ta mua bộ quần áo , bao nhiêu tiền?”
Chưởng quầy liếc mắt hai một cái: “Hai lượng bạc”
Đường Xuân Nga kinh sợ: “Bộ quần áo giá hai lượng á?”
Một tháng lão gia nhà nàng cho nàng mười lượng bạc tiêu xài, tốn hai lượng bạc , nhưng mà trả hai lượng cho một bộ quần áo dành cho bé gái thì nàng nỡ.
Đường Xuân Nga nỡ, định tìm một cái cớ để lấy bộ quần áo nữa….
“Ôi, sợ đắt ? Hai lượng bạc đúng là đắt, mua nổi thì đừng mua, để mua cho” Khương Dao chậm rãi .
Đường Xuân Nga vốn dĩ trả , nhưng Khương Dao dứt lời thì nàng lập tức cầm lên .
Chê ? Hai lượng bạc mà mua nổi ?
“Ai mua? Chưởng quầy, gói bộ quần áo giúp !” Đường Xuân Nga .