Chắc họ  ngờ tới,  tự nổ thành tro cũng  cho các .
Ta  đùa một vố lớn với Cố Vân Chân,
Ông  trợn mắt  nứt , gần như nhập ma.
Buồn  là Vấn Kiếm Tông   để giữ thể diện, còn  tuyên bố với bên ngoài là Thanh Dương Kiếm Tôn để ngăn cản nghiệt chướng như  trỗi dậy  nữa, cố ý đại nghĩa diệt  trừ cỏ tận gốc.
Đôi khi,  cảm thấy,  cũng khá  xa.
Trong việc trêu đùa  khác,   thiên phú dị bẩm, còn giống ma tu hơn cả Diệp Vũ.
Thật  trong mắt , Diệp Vũ còn quang minh chính đại hơn nhiều .
Dù  cũng là kẻ địch  tự tay bồi dưỡng,   yêu hận đều thuần khiết, chỉ riêng chuyện của  là  thể    giằng xé.
Ví dụ như lúc ,    , : "Ta  ngươi đang lợi dụng , Thẩm Tích,   ngươi lợi dụng  để chấn nhiếp chính đạo, ép bọn chúng liên minh, bây giờ ngươi lợi dụng  để kích thích Cố Vân Chân,  dẫn   phạm sai lầm."
" Thẩm Tích,  gì  chuyện  như ,  là một con ma rẻ mạt lắm ? Sao  thể cứ  ngươi hô đến gọi  mãi ."
Hắn  tức giận xong, vẫn còn uất ức, chìm đắm trong sự phẫn nộ vì   lợi dụng, càng  càng kích động,  xông lên lôi kéo .
Giây tiếp theo, chưởng phong mang theo tiếng vang giòn giã,  má màu mật ong của Diệp Vũ hiện lên một dấu tay rõ ràng.
Vẻ kinh ngạc của   ngưng trệ trong gió một khắc,  đó biến thành vẻ mặt hưng phấn tột độ, đến cả đôi mắt cũng sáng lên.
"Thẩm Tích, cuối cùng ngươi cũng chịu đánh  !"
"Chính là cảm giác , đến đánh  !"
Ta ấn tay   đang định cởi áo xuống, đồng thời nghiêm khắc khiển trách hành vi đánh  cởi trần  văn minh  của  .
Sau đó  dồn ánh mắt  bóng đêm sâu thẳm hơn, : "Có khách đến."
Cây cỏ xào xạc lay động, khuôn mặt tái nhợt của tiểu sư  Chúc Trinh hiện lên từ bóng tối.
"Sư tỷ." Nàng  cố gắng nở một nụ  với .
Ta  thể quên  nhát kiếm xuyên tim năm trăm năm , lựa chọn  đầu , thế là ánh mắt cầu cứu của nàng  hướng về Diệp Vũ.
"Nhìn gì mà ,  nữa  đánh ngươi." Diệp Vũ lập tức xù lông, nhe răng nanh  đáp trả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-dai-nhan-hoa-ma-ton/chuong-8.html.]
Thế là Chúc Trinh vẫn chỉ  thể tiếp tục  . Ánh trăng lạnh như lụa trắng, mỗi bước chân của nàng  đều  cẩn thận.
Nàng  : "Sư tỷ, sư phụ bảo  đón tỷ về."
Nàng  còn : "Ta  năm trăm năm  là chúng  hiểu lầm sư tỷ , sư phụ , sư tỷ  thể c.h.ế.t  sống , là   đại khí vận của đất trời ,  sẽ giúp tỷ trùng tố kiếm thể, sẽ  còn nghịch thiên mà hành nữa."
Đây là lời cầu hòa của Cố Vân Chân, mà Chúc Trinh  mắt  chính là thành ý lớn nhất của ông .
Tiểu cô nương  ông  cưng chiều trong miệng, yêu thương trong lòng, giờ phút  cũng chỉ là một quân cờ hòa giải, nếu   gây khó dễ,   gì Chúc Trinh cũng .
Diệp Vũ  mặc quần áo chỉnh tề hiển nhiên cũng nghĩ đến điều , phát  một tiếng hừ lạnh từ mũi.
"Thẩm Tích, sư phụ ngươi đủ âm hiểm đấy, rốt cuộc  là ma tu    là ma tu?"
  ngờ, lúc   mặt   lộ  vẻ hoài niệm: " ,  và sư phụ   tình cảm  , vốn dĩ  cần  náo thành như ?"
"Cái gì?" Nghe  Diệp Vũ trực tiếp xù lông, vẻ mặt của Chúc Trinh cũng trở nên  vài phần quái dị.
Chỉ là đến bây giờ, nàng  vẫn giữ nụ , tiến lên hai bước: "Vậy  quá , sư tỷ,  tỷ bây giờ hãy cùng chúng  về ."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Nàng   ,  tiến lên  nắm tay ,   kiếm khí trong tay  hất qua ống tay áo, thứ đồ giấu trong tay áo  hất bay , khi rơi xuống phía xa phát  một tiếng nổ lớn vang trời,  văng  mấy bóng  đang  ngừng kêu la thảm thiết từ trong bóng tối.
"Một kiếm chuẩn xác thật, nếu dùng để đánh  thì   mấy?" Diệp Vũ  chút tức giận, bám lấy tay  cầm kiếm, cả đầu đều cọ qua.
"Sao ngươi đánh ai cũng đánh mà  đánh , ngươi đánh   Thẩm Tích, mau đánh  , như   mới  thể đánh trả."
Ta  để ý đến  , chỉ bình tĩnh  Chúc Trinh  mắt. Nàng  đối diện với , khóe môi khẽ cong lên, ngữ điệu lộ  vài phần bất lực: "Bị tỷ phát hiện , sư tỷ."
Chúc Trinh  rõ ràng như ,   khó  phát hiện.
Nàng  mang theo bạo liệt phù đến,  kích nổ  khoảnh khắc chạm  , cứ như  c.h.ế.t trong tay .
Ngàn năm nay, Cố Vân Chân vẫn luôn dẫn dắt chúng  đối lập.
Sự thất bại của  năm xưa,  một kiếm do chính tay Chúc Trinh đ.â.m tới. Còn  cảnh   và hiện tại của nàng,   bao nhiêu là bắt nguồn từ sự tồn tại của  chứ.
Giữa chúng  sớm  gieo xuống những sợi dây nhân quả rối rắm  rõ, chỉ cần tay  nhuốm m.á.u của nàng, gánh lấy phần nhân quả nghiệt lực , thì đời  của  sẽ  còn duyên với phi thăng nữa.
Thấy ,   kìm  mà cảm thán: "Cố Vân Chân đối với   còn là căm hận đơn thuần nữa , ông  đây là  kéo  cùng xuống địa ngục đây mà."
"Sư tỷ tại    nghi ngờ tất cả những chuyện  chẳng qua chỉ là do  tự chủ trương." Chúc Trinh  , bình thản  thẳng  mắt . Nàng hỏi : "Có lẽ là vì cảnh ngộ hiện tại của  quá khác biệt, nên ôm hận trong lòng với tỷ, cho nên   tỷ  sống ."