“Ngồi .” Ngô Trạch Dã lạnh nhạt .
“Muộn thế  ,   còn  ngủ?” Khương Mộ ngập ngừng  xuống.
Ngô Trạch Dã : “Không ngủ .”
Anh   chằm chằm  Khương Mộ, ánh mắt  chút trần trụi,  hề che giấu sự hứng thú dành cho cô.
Khương Mộ hỏi: “Mặt  dính gì ?”
Ngô Trạch Dã gật đầu: “Có dính một chút.”
“Cái gì?” Khương Mộ sờ lên mặt , vẻ mặt ngây thơ đáng yêu.
Ngô Trạch Dã đột nhiên ghé sát  gần cô,  như   : “Dính một chút ngốc nghếch.”
Khương Mộ sững : “Anh...   linh tinh gì .”
Ngô Trạch Dã bật , cầm ly rượu lên uống một ngụm  đột nhiên hỏi: “Hôm nay cô và Bạch Tuyết  chơi thế nào?”
“Sao   hỏi chuyện ?” Khương Mộ thắc mắc.
“Tò mò thôi. Cô  tò mò xem hôm nay  và Chu Tinh  chơi thế nào ?” Ngô Trạch Dã  thẳng  mắt Khương Mộ.
Khương Mộ   nơi khác: “Tại    tò mò chứ?”
Ngô Trạch Dã  đầy ẩn ý,  giải thích gì thêm.
Thật  Khương Mộ  ghét kiểu đàn ông tự cho là  đúng, lúc nào cũng tỏ vẻ như kiểu tổng tài bá đạo tà mị tự cho là  ngầu lòi, cuốn hút.
Thà là kiểu tra nam tâm cơ như Phó Yến Húc còn hơn, ít nhất ở bên cạnh  còn thấy dễ chịu.
Khương Mộ thầm nghĩ, loại đàn ông tồi như Ngô Trạch Dã, nếu cô  ngược cho  tơi tả thì  xứng danh tra nữ.
“Anh vẫn     bồi thường cái gì.” Khương Mộ nhẹ nhàng , ánh mắt  Ngô Trạch Dã long lanh như nước,  ẩn chứa sự nghi hoặc,  như  chút tình ý.
Ngô Trạch Dã  tình ý trong mắt cô mê hoặc.
Không thể  , đôi mắt của Khương Mộ thật sự  quyến rũ, khiến   chỉ  chìm đắm  trong đó. Vừa  nét ngây thơ,    vẻ quyến rũ, pha lẫn một chút tình tứ, vô cùng trêu ngươi.
“Khương Mộ, cô thích   ?”
Giọng Ngô Trạch Dã  vẻ như đang đùa, nhưng     giống, ánh mắt    Khương Mộ  chút nghiêm túc.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Anh...   bậy bạ gì thế?” Ánh mắt Khương Mộ trở nên hoảng loạn, cô vội cúi đầu,  dám  thẳng  Ngô Trạch Dã nữa.
Ngô Trạch Dã , dường như  chắc chắn với phỏng đoán trong lòng. Anh  uống cạn ly rượu trong tay.
“Anh  cái gì?” Khương Mộ   hổ  tức giận lườm  , hai má ửng đỏ.
Ngô Trạch Dã càng vui vẻ hơn, đưa ly rượu còn  cho cô: “Cô  uống ?”
“  uống rượu, tửu lượng  kém lắm.” Khương Mộ mím môi .
“Kém đến mức nào?” Ngô Trạch Dã hỏi.
Khương Mộ đáp: “Kiểu một ly là gục.”
Ngô Trạch Dã: “Vậy cô thử xem, nếu say,  sẽ đỡ cô về phòng.”
Khương Mộ hoảng hốt: “Không cần .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-104.html.]
“Sợ  ?  cũng   gì cô , ở đây khắp nơi đều  camera mà.”
Khương Mộ lí nhí: “ ở đây thì  .”
“Ở đây?” Ngô Trạch Dã  cô đầy mờ ám, “Chẳng lẽ cô nghĩ  sẽ  gì cô ở đây ?”
Khương Mộ lắc đầu: “Không .”
“ rõ ràng   cô  ý đó mà.” Ngô Trạch Dã càng cảm thấy Khương Mộ  đáng yêu  thú vị.
“  !” Khương Mộ  chút tức giận.
“Được ,  uống thì thôi.” Ngô Trạch Dã nhún vai.
“Nếu    chuyện gì khác,   đây.” Khương Mộ  dậy định xuống lầu.
Thấy cô  thật, Ngô Trạch Dã vội vàng đuổi theo.
Khương Mộ   nhanh, chiếc chun buộc tóc màu tím  đầu rơi xuống mà cô cũng   . Cô nhanh chóng chạy xuống hai tầng lầu.
Ngô Trạch Dã chân dài bước nhanh, ngay  khi Khương Mộ kịp mở cửa phòng,    giữ lấy cánh tay cô.
“Đợi .”
Khương Mộ  đầu  lườm  : “Anh còn chuyện gì nữa?”
Ngô Trạch Dã , lấy  chiếc chun buộc tóc  nhặt . Anh   định  gì đó thì  thấy tiếng cửa phòng bên cạnh mở .
Cả hai giật , đồng thời  đầu  về phía tiếng động.
Bạch Tuyết đang cầm một ly nước  ở cửa, ánh mắt lạnh như băng  chằm chằm  họ."
“Em  rơi đồ , chạy vội thế  gì?” Giọng Ngô Trạch Dã mang theo ý ,   cũng chẳng bận tâm việc  Bạch Tuyết  thấy.
Khương Mộ ngượng ngùng nhận lấy chiếc dây buộc tóc từ tay Ngô Trạch Dã, khách sáo  một tiếng: “Cảm ơn.”
“Vậy  về phòng  nhé, chúc ngủ ngon.” Ngô Trạch Dã nhướng mày, xoay  trở về phòng .
Trước khi  phòng,   còn  sang chào Bạch Tuyết, nhưng  chẳng thèm đếm xỉa.
Ngô Trạch Dã cũng chẳng bận tâm, vì Bạch Tuyết lúc nào cũng mang cái vẻ mặt đưa đám như .
 Khương Mộ  nhận ,   Bạch Tuyết giận thật .
Dù   một lời, nhưng khí chất quanh   lạnh lẽo vô cùng. Ánh mắt   Khương Mộ pha lẫn một tia thất vọng và kinh ngạc.
Bạch Tuyết cầm ly nước lướt nhanh qua hai . Ngay  khi  xuống lầu, Khương Mộ  gọi giật .
“Bạch Tuyết, đợi một chút,  cũng   lấy nước, chúng   cùng  .”
Bạch Tuyết thoáng do dự, còn  kịp lên tiếng thì Khương Mộ   tiếp: “Cậu đợi  lấy ly nhé.”
Nói , Khương Mộ liền    phòng lấy cốc.
Bạch Tuyết   cánh cửa phòng Khương Mộ, vẻ mặt khó đoán,   đang suy tính điều gì.
Cậu khẽ cúi đầu, chẳng hiểu vì   thở dài một .
Lúc Khương Mộ bước , Bạch Tuyết liền   định xuống lầu.