Bạch Tuyết mặt lạnh như tiền  dậy,   một lời mà   ngoài.
Phó Yến Húc hỏi: “Bạch Tuyết,    ?”
Bạch Tuyết: “Không khí ngột ngạt,  ngoài hít thở.”
Lời   thốt , mặt Tần Tư Ngọc tái mét.
Bạch Tuyết   là  ý gì?
Cô  c.ắ.n răng, vành mắt đỏ hoe, càng cảm thấy  đáng vì  đây  từng thích Bạch Tuyết.
Triệu Giai Giai kéo tay cô , nhẹ nhàng vỗ về an ủi vài câu.
Hai  về phòng, Tần Tư Ngọc tức giận : “Anh   cần   thế ? Tớ   gì sai .”
Không  máy , họ mới dám  nhỏ trong phòng.
“Tớ thấy, Bạch Tuyết thích Khương Mộ thật . Cũng may là bây giờ   đổi ý.” Triệu Giai Giai thở dài.
“Tớ cũng thấy , may mà tớ  treo cổ  một cái cây.” Tần Tư Ngọc dụi mắt.
“ tớ thấy Phó Yến Húc cũng  để tâm đến Khương Mộ.” Triệu Giai Giai cố tình  bâng quơ.
“Không  .” Tần Tư Ngọc thật  cũng cảm nhận , nhưng cô    thừa nhận.
“Vậy   sợ Khương Mộ thật sự cướp mất Phó Yến Húc ? Cậu xem tớ đây , chính là một bài học. Cậu cũng  tớ thích Ngô Trạch Dã mà. Lúc  Ngô Trạch Dã ghét Khương Mộ đến thế, bây giờ thì  chứ?”
Vẻ mặt thất vọng của Triệu Giai Giai  chạm đến Tần Tư Ngọc.
Tần Tư Ngọc  khỏi lo lắng, “Cậu cũng đừng buồn. Cái con Khương Mộ đó chính là hồ ly tinh, cô ... cô  rõ ràng   Bạch Tuyết ,  còn  quyến rũ Ngô Trạch Dã, ngay cả Dương Chanh cũng như  cô  bỏ bùa mê t.h.u.ố.c lú, một lòng một  với cô .”
“Tớ thì  thế  ,  lẽ cuối cùng cũng  ghép đôi thành công . Tớ chỉ sợ  cũng giống tớ thôi.”
Tần Tư Ngọc do dự một lúc: “Vậy...  tớ    bây giờ?”
Ánh mắt Triệu Giai Giai khẽ  đổi, cô  hạ giọng : “Dù  cũng  nghĩ cách,  tay  mới .”
Bạch Tuyết đang  dạo bên ngoài thì  thấy tiếng xe,  lập tức  về phía ngoài trang viên.
Một chiếc xe chạy , đỗ ở bãi đỗ xe  xa.
Khương Mộ và Ngô Trạch Dã bước xuống xe, Ngô Trạch Dã còn đỡ Khương Mộ một tay.
Hai       về, ánh mắt Ngô Trạch Dã  Khương Mộ  nóng bỏng  chăm chú.
Bạch Tuyết  trong bóng tối nên họ  phát hiện  . Gần đến biệt thự, Ngô Trạch Dã đột nhiên kéo tay Khương Mộ .
Sắc mặt Bạch Tuyết trở nên âm u.
Chỉ thấy Ngô Trạch Dã đưa tay xoa đầu Khương Mộ,  đó đặt tay lên gáy cô, cúi đầu hôn lên trán cô một cái.
Mặc dù chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, chạm nhẹ  rời  ngay.
 ánh mắt Bạch Tuyết  lạnh đến  thể đóng băng, cái   dành cho Ngô Trạch Dã sắc bén như lưỡi dao.
Ngô Trạch Dã dắt tay Khương Mộ,     gì với cô.
Khương Mộ cúi đầu trong giây lát, Ngô Trạch Dã liền bật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-119.html.]
Trở  biệt thự, Khương Mộ và Ngô Trạch Dã tỏ  như   chuyện gì xảy , kể cho    buổi chiều họ   .
Dương Chanh quấn lấy cô hỏi  nhiều, còn Bạch Tuyết thì vẫn  xuất hiện.
Khương Mộ  chơi cả ngày cũng  mệt,  vài câu  về phòng nghỉ ngơi.
Những  khác cũng  lượt về phòng.
Trước khi Khương Mộ  phòng, Phó Yến Húc gọi cô .
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Có chuyện gì ?” Khương Mộ hỏi.
“Không  gì, chỉ là thấy em  vẻ mệt,  cần  giúp em mát xa ? Anh  từng học qua.”
Khương Mộ ngẩn ,  chút kinh ngạc: “Anh còn  cả cái  nữa ?”
Phó Yến Húc : “Ừm,  gì đáng ngạc nhiên ? Anh còn  nhiều thứ lắm.”
Khương Mộ: “Em  ngờ tới thôi, vì trông   giống  sẽ  những thứ .”
“Vậy trông  giống  như thế nào?” Phó Yến Húc  Khương Mộ, ánh mắt như thể cô là cả thế giới của , nhưng   khiến cô khó chịu, ngược  còn  cảm giác  bao bọc bởi sự dịu dàng.
Quả nhiên, sự dịu dàng của tra nam khiến   sa ngã, câu     suông.
Với đẳng cấp của Phó Yến Húc, quả thật  chút bản lĩnh.
Khương Mộ  đỏ mặt, dường như    đến ngại ngùng.
Cô  : “Trông  giống một diễn viên.”
Diễn xuất  thể sánh ngang với ảnh đế, ngay cả Ngô Trạch Dã cũng  diễn giỏi bằng .
Sắc mặt Phó Yến Húc cứng .
“Tại    ?”
Khương Mộ như  nhận  sự  đổi  mặt , tiếp tục : “Bởi vì ánh mắt của  luôn tràn đầy cảm xúc,   hồn. Hơn nữa    trai như , nếu  là diễn viên, chắc chắn sẽ là một diễn viên  xuất sắc.”
Giọng điệu của Khương Mộ  chân thành, cũng thật sự là đang khen , nhưng  khiến Phó Yến Húc  một cảm giác kỳ lạ,  thể   lời của cô sai ở , nhưng tóm  là khiến    thoải mái cho lắm.
“Thôi  .”
Khương Mộ : “Hôm nay muộn quá ,   phiền  nữa. Cảm ơn ý  của .”
Phó Yến Húc chần chừ : “Thật  cũng  phiền, nếu em mệt thì để   .”
Khương Mộ: “Ừm,  là, chiều mai hẹn hò,  mát xa cho em nhé?”
Phó Yến Húc: “...”
Khương Mộ mím môi: “Không  ?”
Phó Yến Húc lắc đầu,  dịu dàng: “Được chứ.”
Khương Mộ: “Vậy em về phòng  nhé, mai gặp.”
Phó Yến Húc: “Được, ngủ ngon.”
Sau khi Khương Mộ  nhà, nụ   mặt Phó Yến Húc vẫn  tan,   đó vài giây  mới   rời .