Phó Yến Húc chủ động hỏi: “Em cũng sống ở thành phố S ? Trước đây   em , em ở quận nào thế?”
“Chỉ là  nhà ở đây thôi, bình thường em sống ở thành phố B. Nhà em ở khu Châu Nguyệt ạ.”
Thông tin Khương Mộ đưa  khá quan trọng.
Khu Châu Nguyệt là khu vực sầm uất nhất của thành phố S, giá nhà đắt đỏ vô cùng.
“Anh cũng ở khu Châu Nguyệt, thật trùng hợp.” Phó Yến Húc  .
Tần Tư Ngọc thấy sự chú ý của Phó Yến Húc đều dồn cả  Khương Mộ,    để ý đến , trong lòng  tức  hận. Nàng  lo Triệu Giai Giai sẽ cướp mất Phó Yến Húc,   phiền lòng vì Phó Yến Húc  vẻ  thích Khương Mộ.
“ là trùng hợp thật.” Khương Mộ lãnh đạm chuyển chủ đề, cô  đồng hồ   với vẻ áy náy: “    đây, tài xế đến .”
Khương Mộ  , Triệu Giai Giai tự nhiên bắt chuyện với Tần Tư Ngọc.
Triệu Giai Giai : “Lúc  sẽ đến thành phố S, Khương Mộ   là cô   nhà ở đây  nhỉ.”
Tần Tư Ngọc đáp: “Ừ, đúng , ai mà  , chắc là    thôi.”
Triệu Giai Giai bỗng nghĩ : “Khương Mộ  thể về nhà,  chúng    về  nhỉ? Lâu lắm   cũng  về nhà.”
Tần Tư Ngọc thở dài: “ ha, nhưng nhà  xa quá,   về về cũng mất công. Đi đường mất cả ngày , về ở  một hôm cũng chẳng bõ.”
Triệu Giai Giai nghĩ đến nhà  cũng  xa, về cũng chẳng để  gì nên   thêm nữa.
Tối đó, khi Khương Mộ về đến nhà, cô  mua một chiếc điện thoại mới. Sau khi tắm rửa và  đồ ngủ, cô   giường lướt điện thoại,  chỉ   những bình luận về   mạng mà còn xem lướt qua mấy tập mới nhất của chương trình.
Dù  mấy tò mò về những chuyện , nhưng xem mấy bình luận hài hước  khung bình luận cũng khá thú vị.
Khương Mộ  ngờ    thêm mấy biệt danh như “mỹ nhân  xanh” và “Tiểu Lục Trà”.
Nhớ ngày xưa, cô rõ ràng là một “tra nữ hải vương”, bây giờ  càng lún sâu  con đường “ xanh”.
Trong lúc cô đang mải suy nghĩ, chiếc điện thoại do tổ chương trình cấp bỗng reo lên.
Là tin nhắn của Bạch Tuyết,  hỏi cô đang ở .
Khương Mộ lúc  mới nhớ     mấy tiếng đồng hồ  mà  nhắn tin cho bất kỳ ai trong chương trình.
“Trà xanh” như cô đúng là thiếu chuyên nghiệp.
Khương Mộ âm thầm tự kiểm điểm, tiện tay trả lời Bạch Tuyết: Em ở nhà.
Bạch Tuyết nhanh chóng gửi  một tin nhắn khác: Địa chỉ chi tiết.
Khương Mộ ngẩn , hỏi : Sao ? Anh  qua đây ?
Không ngờ Bạch Tuyết  trả lời khẳng định.
Bạch Tuyết: Ừ.
Khương Mộ  chút kinh ngạc.
Khương Mộ: Bây giờ ?
Bạch Tuyết:  .
Khương Mộ suy nghĩ một lát  gửi định vị cho , báo cả  tầng và  phòng,  đó hỏi  đang ở .
 Bạch Tuyết  trả lời  nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-134.html.]
"Một lát , điện thoại từ phòng bảo vệ gọi tới, tiếng chuông vang khắp căn hộ.
Khương Mộ  nhấc máy   đầu dây bên  báo  khách tới thăm, hỏi cô   cho   .
Anh  đến thật .
Khương Mộ  ngờ Bạch Tuyết  tìm đến đây  giờ .
“Anh cho    , phiền  dẫn lên  chân tòa nhà, kẻo    tìm  đường.”
Khu chung cư  quả thật  rộng, đêm hôm thế  cũng  dễ tìm.
Khương Mộ đợi chừng mười phút thì  thấy tiếng chuông cửa.
Bạch Tuyết   ngoài cửa. Khương Mộ  qua mắt mèo, thấy dáng   cao thẳng tắp, gương mặt lạnh lùng điềm tĩnh, khóe môi mím nhẹ  để lộ chút cảm xúc nào. Cô thích nhất là dáng vẻ khó đoán  của .
Cô  mở cửa, chẳng đợi Bạch Tuyết kịp phản ứng,  lao thẳng  lòng .
Bạch Tuyết theo bản năng ôm chầm lấy cô,  cúi đầu xuống  thấy Khương Mộ đang  khúc khích  .
Đuôi mắt cô ửng hồng, đôi mắt  cong cong tựa hai vầng trăng khuyết, khiến   chỉ cần   là  thể rời .
“Bạch Tuyết.” Giọng Khương Mộ mềm mại như bông.
“Ừm.”
Anh khẽ đáp một tiếng, vẻ mặt vẫn thản nhiên, nhẹ nhàng đặt cô xuống đất cho cô  vững.
“Sao   đến đột ngột thế? Tìm em  việc gì ?” Khương Mộ hỏi.
Bạch Tuyết ngẫm nghĩ một lát  đáp: “Có việc.”
“Vậy   nhà  .”
Vào trong nhà, Khương Mộ lấy một đôi dép  trong nhà đặt ngay  chân .
“Anh  đôi  .”
Bạch Tuyết cúi đầu  giày thì thấy Khương Mộ  lon ton chạy  mất.
“Anh cứ  tự nhiên nhé, em  rót nước cho .” Khương Mộ    chạy  bếp.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Bạch Tuyết  im vài giây, đảo mắt  quanh căn phòng một lượt  mới bước đến ghế sofa  xuống.
Khương Mộ bưng một ly nước ấm , đưa cho Bạch Tuyết  cố ý : “Nước ấm đấy, em  mới đun xong.”
Ai trong chương trình cũng  Bạch Tuyết  thói quen chỉ uống nước ấm.
“Cảm ơn.” Bạch Tuyết chỉ nhấp một ngụm nhỏ  đặt ly xuống.
“Anh tìm em  chuyện gì thế?” Khương Mộ  , ánh mắt dịu dàng như chứa cả hồ nước mùa xuân.
Bạch Tuyết chần chừ hồi lâu mà vẫn    câu nào, chẳng  đang mải suy nghĩ điều gì.
Khương Mộ cứ im lặng chờ đợi như .
Bạch Tuyết khẽ mấp máy môi, cuối cùng  : “Không  gì.”
Khương Mộ ngơ ngác: “Hả? Thế mà  cũng cất công chạy qua đây một chuyến.”
“Sao hôm nay em  đột ngột bỏ về?” Bạch Tuyết hỏi.