Trên đường , hai    gì. Cậu  thế mà còn quên cả việc chủ động che ô, thành  chiếc ô cứ do Khương Mộ cầm. Cô  giày cao gót cũng chỉ cao hơn mét bảy một chút, trong khi  trai  cao đến mét tám sáu, nên việc giơ ô   khó khăn.
Khương Mộ : “Cậu  giúp  cầm ô ?”
Cô  rộ lên, đuôi mắt cong cong, con ngươi lấp lánh ánh sáng quyến rũ.
Rõ ràng là một gương mặt lạnh lùng,  mà khi  lên  mê  đến thế. Sự tương phản  khiến     chống cự nổi.
“...  quên mất.”
Cậu vội vàng nhận lấy chiếc ô.
Hai  cứ thế  đến tận cổng trường. Vì ô  lớn, họ gần như   sát  , Khương Mộ thậm chí còn cảm nhận   đang run rẩy.
Khương Mộ  nhịn  ,  bao lâu  cô  gặp   trai ngây thơ trong sáng thế , cũng thật thú vị.
Cô  kìm  bèn hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi ?”
Cậu trai khựng  một chút  đáp: “Mười chín ạ.”
Mười chín tuổi , Khương Mộ ngước mắt  , quả thật  trẻ.
Khương Mộ hỏi: “Là sinh viên trường A ?”
“Em là sinh viên trường Minh Đại ạ.”
Trường Minh Đại, chính là trường đại học bên cạnh, chỉ cách trường A hai con phố.
Khương Mộ  hỏi  đến trường A  gì, vì cô   trông thấy một chiếc taxi nên giơ tay vẫy .
“Được , cảm ơn ô của  nhé,   đây.”
Gương mặt  trai thoáng vẻ mất mát,  mấp máy môi,  hỏi xin cách liên lạc nhưng  cảm thấy quá đường đột. Cuối cùng,  khi Khương Mộ lên xe,  hỏi một câu: “Chị tên là gì ạ?”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Khương Mộ  : “Cậu  giới thiệu  ?”
“Em tên là Thẩm Nghiên. Thẩm trong ‘ba chấm thủy’, Nghiên trong ‘giấy mực bút nghiên’.”
“Khương Mộ.”
Nói xong, Khương Mộ liền lên xe.
Thẩm Nghiên  sững tại chỗ,  lâu  vẫn   hồn, cứ  mãi về hướng chiếc xe rời , trong đầu  là nụ  của Khương Mộ.
“Thẩm Nghiên,  em  ở đây? Chị tìm em nãy giờ,   bảo đến khu giảng đường đợi chị ?”
Một giọng  kéo Thẩm Nghiên trở về thực tại. Cậu  đầu    đến, gọi một tiếng: “Chị.”
“Sao ướt hết thế , em  mang ô ?” Thẩm Mặc sốt ruột hỏi.
Thẩm Nghiên lắc đầu.
Thẩm Mặc : “ là chẳng để   bớt lo. Đi thôi,  ăn cơm , đói ?”
“Em  đói.”
“Vậy về  đồ  ,   ngoài ăn lẩu.”
Thẩm Nghiên gật đầu. Một lúc ,  định hỏi Thẩm Mặc  quen ai ở trường tên là Khương Mộ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-17.html.]
Có thể là một đàn chị, hoặc là đang học cao học.
Cậu  đối phương lớn tuổi hơn , nhưng từ bé đến lớn, đây là  đầu tiên tim  đập nhanh đến thế. Cậu   kẻ ngốc,   thể   đây chính là cảm giác rung động."
"Khương Mộ  về đến nhà  cùng dì Lưu thỏa thuận xong công việc. Sau khi ký hợp đồng, dì Lưu liền bắt đầu  việc ngay.
Từ nay về ,  việc trong nhà từ dọn dẹp, nấu nướng đến  chợ đều do dì Lưu đảm nhận, Khương Mộ  cần  tự  lo liệu nữa.
Nếu cô  việc bận, việc đưa đón Sở Oánh cũng  thể nhờ dì . Tuy nhiên,  khi Sở Oánh và dì Lưu  quen với , chuyện  vẫn  do chính Khương Mộ đảm nhiệm.
Khương Mộ lên lầu trở về phòng ngủ, gọi điện thoại cho Du Trần Quang.
Đầu dây bên  nhanh chóng bắt máy.
Lúc  Du Trần Quang đang họp ở công ty,  thấy  của Khương Mộ gọi tới,   chút ngạc nhiên.
Anh  dậy rời khỏi phòng họp,   điện thoại   về phía văn phòng của .
“Chị dâu,  chuyện gì  ạ?”
Khương Mộ hỏi: “Cậu đang bận ?   chút chuyện  hỏi .”
“Cũng  bận lắm, chị cứ   ạ.” Thái độ của Du Trần Quang với Khương Mộ  , trong giọng  còn mang theo chút quan tâm hiếm thấy.
Rất ít khi  dùng ngữ khí như  để  chuyện với  khác.
“Nói chuyện qua điện thoại  tiện lắm, chúng   thể gặp mặt  ?” Giọng Khương Mộ  vẻ do dự.
Thế nhưng Du Trần Quang  đồng ý ngay tắp lự: “Được ạ.”
Dù   là chuyện gì, nhưng   thể   tâm trạng của Khương Mộ đang  tồi tệ.
Hai  hẹn gặp mặt  sáu giờ chiều,  khi Khương Mộ đón Sở Oánh ở nhà trẻ về.
Địa điểm gặp mặt do Khương Mộ chọn, một nhà hàng   gian khá .
Khi Khương Mộ đến nơi, Du Trần Quang  ở đó .
Đứng ở cửa, Khương Mộ  nhận   từ xa.
Gương mặt Du Trần Quang vô cùng tuấn tú, nhưng khí chất    trái ngược với Sở Sóc. Anh  toát lên vẻ lạnh lùng, xa cách, dường như dửng dưng với  thứ; trong khi Sở Sóc  nho nhã, lịch thiệp, dễ dàng chiếm  cảm tình của  đối diện.
Trước đây, việc hai  họ  thể trở thành bạn  cũng là một điều khiến   kinh ngạc.
Có điều, Du Trần Quang quen  nguyên chủ sớm hơn một chút. Hai nhà thường xuyên qua , hồi cấp ba tuy  học cùng trường nhưng  cùng một hội bạn,   lên đại học thì trở thành bạn chung trường.
“Trần Quang.” Khương Mộ cất tiếng gọi.
Du Trần Quang ngẩng đầu lên, vẫy tay với cô.
Khương Mộ  xuống, : “Cậu đợi lâu ? Trên đường  kẹt xe nên  đến muộn.”
“Không ,  cũng  mới tới thôi.” Du Trần Quang lắc đầu.
“Gọi món  .” Khương Mộ gọi nhân viên phục vụ, gọi một phần bít tết và một phần salad khai vị.
Lúc nhận lấy thực đơn, Du Trần Quang vô tình chạm  ngón tay Khương Mộ. Cả hai đều khựng  trong giây lát, nhưng  ai  đối phương.