Khương Mộ  nhờ  tìm hiểu về Thẩm Mặc,   hôm nay nguồn tin sẽ gửi tài liệu cho cô, nhưng đến giờ vẫn  nhận .
Có điều,  trai  cạnh Thẩm Mặc trông  quen mắt.
Cô  kỹ , thì  là  sinh viên  cho cô mượn ô mấy hôm .
Khương Mộ vẫn nhớ tên  .
Cô thầm nghĩ: “Xem  họ là họ hàng,   thể là chị em ruột.”  mà, trông hai   chẳng giống  chút nào.
Khương Mộ  bước tới mà lặng lẽ đổi hướng, tìm đường tránh . Cô chẳng  chạm mặt cả hai  họ cùng lúc.
Ngay khi Khương Mộ   , Thẩm Nghiên bỗng ngoảnh , thoáng thấy bóng lưng của cô, nhưng  bóng hình  nhanh chóng  đám đông che khuất.
Anh  chắc    nhầm , lòng do dự    nên đuổi theo  .
Thẩm Mặc   vài bước, phát hiện em trai  theo kịp liền hỏi: “Sao thế? Nhìn gì ?”
Thẩm Nghiên lắc đầu: “Không  gì.”
“Vậy  thôi,” Thẩm Mặc .
“Vâng.”
“Mấy ngày nay   cứ chạy sang trường chị suốt thế? Trước đây  thấy  siêng năng thế  .”
Thẩm Nghiên im lặng một lúc. Mấy ngày nay  đến đây là để mong gặp   con gái hôm , nhưng  mấy hôm liền mà vẫn  thấy . Có lẽ, cô    là sinh viên của trường .
Có lẽ,  sẽ chẳng bao giờ gặp  cô  nữa.
Nghĩ đến đây, một cảm giác mất mát nặng trĩu dâng lên trong lòng Thẩm Nghiên.
Thẩm Mặc nhận  vẻ khác thường của em trai, liền hỏi: “Cậu yêu  ? Lén lút giấu chị  ? Là sinh viên trường chị ?”
“Không , chị đừng đoán bừa,” Thẩm Nghiên đáp.
Anh vẫn  kể cho Thẩm Mặc  chuyện về Khương Mộ. Chưa  đến việc liệu   thể gặp  cô   , mà cho dù  gặp, cũng  chắc giữa hai  sẽ  bước tiến triển nào.
Trông Khương Mộ và  như thể  của hai thế giới   khác biệt.
Thẩm Nghiên cụp mắt xuống, trong lòng  khỏi cảm thán, lẽ nào  rung động đầu đời của   kết thúc chóng vánh như  ?
Đã mấy đêm liền  đều mơ thấy Khương Mộ. Trong mơ, cô chẳng  gì cả, chỉ lặng lẽ   mưa  . Gương mặt cô đầy đặn, trắng ngần, đôi mắt trong veo nhưng  ẩn chứa nét quyến rũ mê ,  trong trẻo thuần khiết,    đến nao lòng.
Chỉ một ánh  của cô cũng đủ khiến  ngạt thở, cả tâm trí và con tim đều  cô thu hút.
Sáng hôm  tỉnh dậy, Thẩm Nghiên mới phát hiện cơ thể   phản ứng sinh lý. Vừa  hổ,   càng thêm mê đắm Khương Mộ.
Buổi chiều, Thẩm Nghiên   tiết. Anh vốn định đến thư viện, nhưng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào,   khỏi ký túc xá   thẳng sang trường Đại học A.
Anh  đến dãy nhà học nơi   gặp Khương Mộ hôm .
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Đứng đó một lúc,  tự thấy  thật ngốc nghếch.
 lúc , chuông tan học vang lên. Thẩm Nghiên thấy  nhiều sinh viên từ khu giảng đường ùa . Anh nghĩ ngợi một lát, cuối cùng quyết định chặn một   hỏi xem   ai tên Khương Mộ, trông  xinh  .
Anh nghĩ, một  xinh  như Khương Mộ, nếu đúng là sinh viên trường  thì chắc chắn sẽ   .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-22.html.]
Chẳng    do may mắn  ,  mà Thẩm Nghiên hỏi     từng học lớp của Khương Mộ.
“Khương Mộ ,  chứ! Anh    xinh  thì chắc chắn là cô Khương , giảng viên mỹ nhân của khoa Mỹ thuật trường em, nổi tiếng lắm.”
Thẩm Nghiên sững sờ: “Giảng viên ư?”
“Vâng, cô Khương,  xinh    giàu .”
Sắc mặt Thẩm Nghiên liên tục  đổi. Anh lí nhí: “Cảm ơn,   .”
Tâm trạng  lúc  phức tạp vô cùng.
Anh  thể nào ngờ  Khương Mộ  là một giảng viên. Có thể giảng dạy ở Đại học A, ít nhất cô cũng  là nghiên cứu sinh tiến sĩ. Vậy thì tuổi của cô chắc chắn lớn hơn  tưởng, ít nhất cũng   hai mươi bảy tuổi.
Thế mà trông cô chỉ như hai mươi ba, hai mươi tư.
Thẩm Nghiên  cảm ơn  định rời .
   định  , một bóng hình mà  hằng nhung nhớ đêm ngày  xuất hiện, đang từ  cầu thang bước xuống.
Hôm nay, Khương Mộ mặc một chiếc váy trắng, trông  giống chiếc váy cô  mặc trong giấc mơ của . Cô búi tóc củ tỏi gọn gàng, càng  nổi bật gương mặt tinh xảo và khí chất thanh tao. Giữa đám đông, cô chính là tâm điểm của  sự chú ý.
Thẩm Nghiên  tài nào kìm  trái tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực.
So với trong mơ, Khương Mộ ngoài đời thực còn khiến  mê mẩn hơn gấp bội. Nhìn thấy cô,  mới nhận    mong chờ ngày   bao.
Dĩ nhiên, Khương Mộ cũng  thấy Thẩm Nghiên.
Anh  vóc dáng cao ráo, ngoại hình  điển trai, nên từ xa cô  nhận  . Rất nhiều  cũng đang liếc  , dù  cũng là một gương mặt lạ mà   trai như . Khương Mộ còn  loáng thoáng mấy nữ sinh đang xì xào bàn tán xem  trai  thuộc khoa nào.
Xuất hiện ở đây  giờ , Thẩm Nghiên đến tìm Thẩm Mặc,  là đến tìm cô?
Khương Mộ  về phía , ánh mắt dịu dàng, khóe môi cong lên thành một nụ  nhẹ nhàng.
Hơi thở Thẩm Nghiên như ngừng , hai má bất giác ửng hồng.
 là một  trai dễ đỏ mặt. Khương Mộ thấy khá thú vị.
Thấy Khương Mộ  xa dần, Thẩm Nghiên lấy hết can đảm bước theo.
Khi gần đến cổng trường,  gọi từ phía : “Khương Mộ!”
Khương Mộ  đầu , thấy Thẩm Nghiên mặt đỏ bừng, ánh mắt  dám  thẳng  cô.
“Có chuyện gì ?” Cô hỏi.
“Cô... còn nhớ  ? Mấy hôm  chúng   gặp .” Thẩm Nghiên tin rằng cô chắc chắn vẫn nhớ .
“Thẩm Nghiên.” Khương Mộ gọi đúng tên .
Thẩm Nghiên vui mừng  mặt.
“Hôm đó cảm ơn  nhé,” Khương Mộ mỉm .
“Không  gì .” Thẩm Nghiên lắc đầu.