Tạ Tử Kỳ: “Tao  gì  thứ đó.”
Lý Lệ: “Hỏi  mày xem?”
Tạ Tử Kỳ: “...”
Lý Lệ: “Thôi    , vẫn  trai, cực kỳ  trai.”
Tạ Tử Kỳ: “Ai...”
Trước khi  khỏi nhà, Tạ Tử Kỳ   gội đầu tới ba .
Hai  đầu  đều  ưng ý với kiểu tóc  sấy, đến  cuối cùng,   dùng cả máy uốn để tạo kiểu thì mới thành công.
Cậu   gương  duyên  dáng một lúc, canh đúng giờ  mới  ngoài.
Tới cổng rạp chiếu phim, vì vẫn còn sớm, Tạ Tử Kỳ  sang quán  sữa đối diện mua hai ly.
Cậu nhớ Khương Mộ từng đăng một tấm ảnh  sữa lên vòng bạn bè.
Tạ Tử Kỳ mua một ly  vị tương tự, thầm nghĩ chắc cô sẽ thích.
Cậu chụp một tấm ảnh cổng rạp chiếu phim gửi cho Khương Mộ.
Tạ Tử Kỳ: “Chị ơi, em đến , em  lấy vé  nhé.”
Khương Mộ: “Ok, chị cũng sắp tới .”
Hôm nay Khương Mộ mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối cùng chân váy dài, trông  thanh lịch  ngọt ngào, đôi chân  càng thêm thon dài. Mái tóc  tết một bên điệu đà, xõa nhẹ  vai.
Mấy hôm  cô   cắt tóc, mái tóc dài chấm eo giờ chỉ còn ngang vai, trông  dịu dàng   tươi tắn.
Tạ Tử Kỳ cứ dán mắt  thang cuốn, bất kỳ ai  lên  đều là   thấy đầu tiên.
Khoảnh khắc Khương Mộ xuất hiện, Tạ Tử Kỳ cảm giác cả thế giới  mắt như bừng sáng.
Cô trắng đến phát sáng, làn da mịn màng tựa trứng gà bóc, ngoài đời còn xinh  hơn trong ảnh gấp trăm . Dù ảnh chụp   xinh , nhưng  gặp trực tiếp mới cảm nhận  hết ngũ quan tinh xảo, quyến rũ của cô.
Tạ Tử Kỳ vốn   thích Khương Mộ .
Vừa trông thấy cô, tim   đập thình thịch, mặt cũng đỏ bừng lên.
Cậu  dặn lòng  giữ vẻ mặt lạnh lùng,   tỏ  quá vồ vập.
Ấy thế mà   kìm , khóe miệng  nhếch lên  để lộ cả chiếc răng nanh.
  nhanh chóng nín , mím môi , bước về phía Khương Mộ, khẽ gọi: “Chị.”
Khương Mộ   thấy  trai  ở cổng rạp chiếu phim là  nhận  ngay, Tạ Tử Kỳ ngoài đời cũng  khác gì trong ảnh.
“Em  đây đợi chị ?” Khương Mộ tự nhiên bước đến bên cạnh, ngước lên  .
Tạ Tử Kỳ  cao, với chiều cao 1m88,     thể  xuống Khương Mộ.
Tạ Tử Kỳ gật đầu: “Em sợ lát nữa chị  tìm thấy em.”
Khương Mộ bật : “Sao mà  tìm thấy  chứ, bảo bối của chị  trai thế ,  giữa đám đông liếc mắt một cái là nhận  ngay.”
Tạ Tử Kỳ mím chặt môi, nhưng vẫn  kiềm chế  mà cong cong khóe miệng.
“Làm gì  ạ.”
Khương Mộ để ý thấy hai ly  sữa  tay .
“Em mua cho chị ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-227.html.]
Tạ Tử Kỳ gật đầu: “Vâng, em thấy  đây chị  thích uống  sữa nên em mua.”
“Bảo bối Tử Kỳ của chị ngoan quá.”
Tạ Tử Kỳ: “Vậy... chúng   trong thôi.”
Khương Mộ: “Được thôi.”
Nói , cô tự nhiên khoác lấy cánh tay Tạ Tử Kỳ.
Cả  Tạ Tử Kỳ cứng đờ,  ngập ngừng  sang Khương Mộ, bất giác hít một  thật sâu nhưng vẫn  ngăn  cơ thể đang run lên.
Đây là  đầu tiên  tiếp xúc  mật với một cô gái như .
Mà đó  còn là cô gái  thầm thương trộm nhớ.
Suốt buổi xem phim, Tạ Tử Kỳ sợ đến c.h.ế.t khiếp.  để giữ hình tượng  mặt Khương Mộ,  vẫn cố gồng  chịu đựng. Hễ  cảnh kinh dị nào là   nhắm tịt mắt .
Trong khi đó, Khương Mộ  xem  chăm chú.
Điều  cũng  Tạ Tử Kỳ thở phào nhẹ nhõm, vì Khương Mộ mải xem phim nên  phát hiện   nhắm mắt, cũng    sợ đến mức nào.
Lúc bước  khỏi phòng chiếu, chân Tạ Tử Kỳ mềm nhũn. Vừa  phim  hết,   dậy mà  còn lảo đảo.
Lòng bàn tay  ướt đẫm mồ hôi, cổ họng cũng khô khốc.
Khương Mộ   mấy : “Sao mặt em đỏ thế, nóng lắm ?”
Tạ Tử Kỳ lắc đầu: “Không nóng ạ, chắc là  ngột ngạt.”
Trong rạp bật điều hòa mát rượi, đúng là  nóng chút nào.
“Vậy , thế chúng   ngoài hít thở  khí nhé.”
Tạ Tử Kỳ gật đầu, len lén liếc  Khương Mộ, trái tim  vẫn đang đập thình thịch.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Em thấy phim   ?” Ra khỏi rạp, Khương Mộ hỏi.
Tạ Tử Kỳ  xem  gì , phim đáng sợ quá mà.
Cậu nghĩ một lúc  đáp khô khốc: “Cũng  ạ.”
“Chị thấy cũng khá ,  kịch tính. Em  thấy sợ ?”
Tạ Tử Kỳ   gật đầu, nhưng vẫn cố : “Cũng   thôi ạ, em thấy cũng bình thường.”
Khương Mộ sớm    Tạ Tử Kỳ sợ c.h.ế.t khiếp nhưng vẫn giả vờ  . Lúc nãy trong rạp,   cạnh mà  cứ run lên, thỉnh thoảng  nghiêng đầu ,  dám  màn hình.
Cô đều thấy hết, trông  buồn   chịu , cô   nhịn   nhiều  mà Tạ Tử Kỳ ngốc nghếch chẳng hề  .
Bây giờ Tạ Tử Kỳ vẫn còn cố tỏ  bình tĩnh, Khương Mộ càng cảm thấy  đáng yêu,  một sự dễ thương  đối lập.
“Vậy thì em gan  thật đấy, giỏi hơn chị nhiều.”
Nghe Khương Mộ khen, Tạ Tử Kỳ  chút ngượng ngùng, chỉ   gượng hai tiếng.
“Con gái các chị   đều thích con trai gan   ạ?” Tạ Tử Kỳ dè dặt hỏi.
Khương Mộ đáp: “Không hẳn , nhát gan cũng đáng yêu mà.”
“Vậy ạ.” Lòng Tạ Tử Kỳ ngọt như mía lùi,  vui vẻ hẳn lên. Một lúc ,   nhỏ giọng hỏi: “Chị  đói ,   ăn gì nhé?”
Khương Mộ : “Được chứ, em  ăn gì?”
Tạ Tử Kỳ nghiêm túc đáp: “Em   ăn món chị thích.”