"Chỉ một cái chạm nhẹ của Khương Mộ  khiến Thẩm Nghiên như  trúng bùa giữ chân, chẳng những  thể nhúc nhích mà cả  còn nóng bừng lên.
“Em  .” Giọng Thẩm Nghiên bỗng trở nên ngượng ngùng đến lạ.
Khương Mộ nửa đùa nửa thật: “Còn bảo   , em đang trêu chọc chị đấy ?”
“Thật sự   mà.” Thẩm Nghiên cúi gằm mặt, nhưng khóe miệng  bất giác cong lên, trong lòng ngọt ngào như   ăn mật.
Khương Mộ liếc  , thấy  buồn .
Anh  Thẩm Nghiên  quả thật ngây thơ,  tâm tư đều  hết cả lên mặt, chỉ cần  thoáng qua là thấu tỏ.
“Thôi  ,  trêu em nữa.”
Khương Mộ khởi động xe, tiện tay bật đài radio.
Thẩm Nghiên khẽ “ừm” một tiếng. Thấy Khương Mộ    nữa, trái tim đang căng như dây đàn của  mới  thả lỏng đôi chút.
 lúc , đài phát thanh đang   yêu cầu một bài tình ca mang tên “Dục vọng chiếm hữu”.
Mới vang lên vài câu, Thẩm Nghiên  cảm thấy bài hát như  hộ lòng .
“Vì   thoáng thấy em,   chẳng thể thở,  bất do kỷ mà tiến  gần em.
Anh   bỏ lỡ  mới  trân trọng, mà  liều  để yêu em.
Anh  từng phút từng giây ôm em  trong lồng ngực,   ngày đêm  ngừng nâng em trong lòng bàn tay.”
Tuy bài hát   thể  là quá xuất sắc, nhưng Thẩm Nghiên  cảm thấy nó chính là lời tự đáy lòng . Nếu  thể,  cũng  hát cho Khương Mộ , thế là  thầm ghi nhớ tên bài hát.
Lời bài hát cứ lặp  lặp ,  qua hai  là Thẩm Nghiên   thể thuộc lòng. Anh bất giác  sườn mặt của Khương Mộ, thầm nhẩm  lời bài hát trong đầu, cứ như đang tỏ tình với cô .
Thẩm Nghiên  ngờ cũng  ngày   ngốc nghếch đến thế .
May mà Khương Mộ vẫn luôn tập trung lái xe.
Thẩm Nghiên lặng lẽ hít một  thật sâu, cố gắng để trái tim đang loạn nhịp của  bình tĩnh trở .
Khương Mộ   ăn tôm nên  chọn một nhà hàng hải sản  . Cô gọi  nhiều món, trong đó  hai phần sashimi và một đĩa tôm hấp lớn.
Tôm biển tươi sống  cần phương pháp chế biến cầu kỳ, chỉ cần hấp lên  chấm với nước sốt là  ngon tuyệt vời. Đĩa sashimi còn  cả món tôm Bắc Cực ngọt mềm, ngon miệng.
Khương Mộ cầm một con tôm lên, giả vờ lóng ngóng bóc vỏ, loay hoay một lúc lâu mới bóc xong.
Thẩm Nghiên vẫn luôn âm thầm quan sát Khương Mộ, đương nhiên  chú ý đến điều .
Anh cảm thấy thật bất ngờ, hóa  một Khương Mộ trông kiêu sa lạnh lùng   một mặt đáng yêu đến thế. Tuy cô lớn tuổi hơn , nhưng cũng là một  cần  chăm sóc.
Thẩm Nghiên chủ động đề nghị: “Để em bóc giúp chị.”
Khương Mộ ngẩn  một giây: “Cái gì cơ?”
“Em  là, em giúp chị bóc tôm. Em bóc tôm giỏi lắm.” Thẩm Nghiên giải thích.
“Vậy  phiền em quá ?” Khương Mộ tỏ vẻ ái ngại.
“Sao  phiền  ạ, chị mời em ăn cơm, em bóc tôm giúp chị là chuyện nên  mà.” Thẩm Nghiên hăng hái .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-24.html.]
“Vậy  , vất vả cho em quá. Em ăn nhiều  nhé,  đủ thì chúng  gọi thêm.”
Khương Mộ  dịu dàng như nước, khiến Thẩm Nghiên  cảm giác như đang  ánh mặt trời ấm áp bao bọc. Mảnh đất hoang vu trong lòng  bỗng chốc hồi sinh, cỏ non và hoa dại đồng loạt khoe sắc.
Tuy  thường ăn tôm, nhưng tốc độ bóc tôm của Thẩm Nghiên  hề chậm. Anh cố ý chọn một con thật to, bóc xong định đưa cho Khương Mộ.
Vốn dĩ  định đặt  bát của cô, nhưng tay  đưa qua, Khương Mộ  nhoài  tới, há miệng c.ắ.n lấy con tôm  tay Thẩm Nghiên.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Thẩm Nghiên sững sờ.
Môi của Khương Mộ  chạm  ngón tay .
Thẩm Nghiên như  điện giật, cả  đờ đẫn, quên cả buông tay.
Hai  cứ giằng co như  vài giây.
Khương Mộ ngước lên  , ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Ánh mắt   trong veo  quyến rũ, quả thực  thể câu  hồn phách của  khác.
Thẩm Nghiên vội buông tay, rụt về một chút.
Khương Mộ dường như  hề phát hiện  điều gì, ngẩng đầu  ngọt ngào với Thẩm Nghiên: “Ngon thật đấy.”
Rồi cô bóc một con tôm cho Thẩm Nghiên: “Em cũng ăn .”
Thẩm Nghiên tưởng cô sẽ đưa đến tận miệng  nên  chút căng thẳng, khẽ hé miệng, thầm nghĩ lát nữa nhất định   chạm  tay Khương Mộ, để cô khỏi nghĩ rằng  cố ý.
Anh còn đang mải suy tính thì  thấy Khương Mộ đặt con tôm trong tay  bát của .
Thẩm Nghiên  hổ vì những suy nghĩ của bản , cúi đầu ăn hết con tôm.
“Ngon ?” Khương Mộ hỏi.
“Dạ, ngon ạ.” Thẩm Nghiên  dám ngẩng đầu.
Một lát , Khương Mộ đột nhiên : “Đừng cử động.”
Thẩm Nghiên giật ,  dám nhúc nhích. Anh chỉ thấy Khương Mộ  dậy, vươn tay dùng ngón tay lau nhẹ khóe miệng cho .
“Nước sốt dính lên miệng  .” Ánh mắt Khương Mộ dịu dàng như nước, bao bọc lấy Thẩm Nghiên.
Giây phút , Thẩm Nghiên như rơi  bể tình,  cách nào thoát  .
Ra khỏi nhà hàng, hai   chia tay. Sau khi Khương Mộ  tạm biệt, Thẩm Nghiên  gọi cô .
“Chờ một chút.”
Khương Mộ sớm  đoán   sẽ gọi , cô chậm rãi  đầu , nở một nụ   vặn  hảo.
“Sao  em?”
Thẩm Nghiên do dự vài giây, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm hỏi: “Em  thể xin WeChat của chị  ?”
Khương Mộ  hề từ chối: “Được chứ.”
Thẩm Nghiên mừng rỡ vô cùng, vội vàng lấy điện thoại .