Phó Viêm là  ngạc nhiên nhất. Anh tự cho rằng   hiểu Ninh Vũ Lam, dù   đây cũng từng chung đội.  chuỗi hành động   của Ninh Vũ Lam,  thật sự  thể nào hiểu nổi.
“Nếu    lầm,   Ninh Vũ Lam  giằng Khương Thần từ tay Minh Tô mà.”
“Chắc   nhầm thôi.”
“Minh Tô, rốt cuộc lúc nãy   chuyện gì?”
Minh Tô suy nghĩ một lát   : “Không  chuyện gì ,   đừng tụ tập ở đây nữa, chẳng  vẫn   xong ? Nếu   thì tiếp tục  thôi,  cho xong sớm còn về luyện tập.”
 ,  nhanh chóng  thành để về luyện tập, mấy ngày nữa   buổi thi đấu đối kháng.
Minh Tô  về phía Lạc Tuyết Kỳ: “Cô   chứ?”
Lạc Tuyết Kỳ lắc đầu: “  .”
“Vậy    nghỉ ,  thấy sắc mặt cô   lắm. Nghỉ một lát còn    cảnh đó, cũng  còn sớm sủa gì nữa.”
Minh Tô  bồi thêm một nhát dao.
Lạc Tuyết Kỳ khó khăn nặn  một nụ : “Được.”
Trần Tây Thành  theo Khương Mộ và Ninh Vũ Lam đến cửa phòng nghỉ thì  Ninh Vũ Lam chặn .
“Sao ?” Trần Tây Thành ngẩn .
Ninh Vũ Lam đáp: “Cậu ở ngoài   ,   cần  đồ.”
“Cậu   đồ thì   trong cũng   .”
“Có  ở đây là  .”
Ninh Vũ Lam liếc   một cái,  đó đóng sầm cửa, nhốt Trần Tây Thành ở bên ngoài.
Trần Tây Thành câm nín.
Có cần  bá đạo  ?
Ninh Vũ Lam đặt Khương Mộ xuống, thấp giọng : “Cậu  đồ xong thì đừng  ngoài, đợi    xong   thẳng xe đợi.”
Khương Mộ: “Được.”
Ninh Vũ Lam gật đầu, xoay : “Vậy   ngoài đây.”
Khương Mộ gọi giật  : “Ninh Vũ Lam.”
Ninh Vũ Lam   đầu : “Sao thế?”
“Cảm ơn .”
Ninh Vũ Lam ho khan một tiếng, giả vờ bình tĩnh đáp: “Không  gì,   đây.”
Khương Mộ do dự vài giây, nhỏ giọng : “Khoan .”
Ninh Vũ Lam  rõ mồn một tiếng tim đập của chính , dồn dập như  thổ lộ một tâm sự thầm kín.
“Còn  việc gì ?” Giọng Ninh Vũ Lam bất giác dịu .
Khương Mộ nhịn : “Anh  mặc áo kìa.”
Ninh Vũ Lam: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-267.html.]
Sắc mặt  tối sầm, vội dập tắt ngọn lửa nhỏ  nhen nhóm trong lòng, ngượng ngùng   lấy chiếc áo từ tay Khương Mộ.
“ quên mất.”
Khương Mộ bật  thành tiếng: “  mà.”
Ninh Vũ Lam đang định mặc chiếc áo ướt  thì Khương Mộ vươn tay nắm lấy cổ tay .
“Đừng mặc cái , ướt sũng cả . Bộ đồ  mặc lúc đến cũng ở đây mà  ? Anh  đồ luôn .”
Ngón tay Khương Mộ lạnh buốt, vẫn còn  ẩm ướt.
Ninh Vũ Lam cảm giác một luồng điện xẹt qua, tức thì lan khắp cơ thể.
Cơ thể  khẽ run lên, bất giác cúi đầu  gương mặt Khương Mộ.
Chỉ thấy làn da cô trắng nõn mịn màng, ửng lên sắc hồng khỏe mạnh, chóp mũi cũng đỏ ửng. Đôi môi hồng phấn căng mọng, đôi mắt quyến rũ tha thiết  , ngập tràn vẻ lo lắng.
Cả  cô ướt sũng, quần áo dính sát  da thịt,  lộ  vóc  mảnh mai. Không    vì lạnh  mà cơ thể cô khẽ run rẩy, trông vô cùng đáng thương, khiến    che chở.
Nhìn Khương Mộ thế ,  ai mà tin nổi đây là một  trai cơ chứ.
Ninh Vũ Lam thầm nghĩ, may mà chỉ     thấy.
May mà   giành Khương Mộ  từ tay Minh Tô, may mà     chặn Trần Tây Thành ở ngoài cửa.
Bàn tay Khương Mộ  nhỏ, nắm  trọn cổ tay .
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Thấy Ninh Vũ Lam im lặng, cô lay nhẹ tay : “Sao    gì?”
Ninh Vũ Lam lúc  mới  hồn: “Cậu   , đợi   xong  đến .”
Khương Mộ đỏ mặt, lí nhí: “... nhưng ở đây   phòng khác.”
Ninh Vũ Lam: “Vậy   ngoài.”
“Đừng  mà,” Khương Mộ vội , “Anh cứ ở đây , Trần Tây Thành  khi vẫn còn ở ngoài đó.”
Ninh Vũ Lam: “Ừm.”
Lúc  Khương Mộ mới đỏ mặt buông tay, nhỏ giọng : “Xin ,   hấp tấp,  chỉ   ở  với  thôi. Lúc nãy rơi xuống nước  sợ c.h.ế.t khiếp, may mà  .”
Ninh Vũ Lam cảm thấy lòng tự tôn  thỏa mãn khi cảm nhận  sự dựa dẫm và cần đến từ cô.
Hóa  Khương Thần cần  đến .
Khương Mộ nhân cơ hội liền tung  những lời ngon tiếng ngọt đậm mùi  xanh. Ở thế giới , chỉ   xanh của cô tăng chậm hơn nhiều so với  đây. Phải  rằng ở những thế giới khác, cô  thể lên cấp mỗi ngày, còn bây giờ  mất mấy ngày mới lên  một bậc.
Ninh Vũ Lam: “Không  .”
Khương Mộ: “Vâng.”
Ninh Vũ Lam  mặt : “Cậu  ,  sẽ    .”
“ tin .”
Khương Mộ từ từ cởi quần áo, cảm giác ướt dính   đúng là khó chịu, cô    từ lâu .
Cô đặt quần áo ướt sang một bên, lấy khăn lông lau khô , nhưng   gặp  vấn đề nan giải. Dù  quần áo để , nhưng áo nịt n.g.ự.c thì chỉ  cái đang mặc  .
Không mặc thì  , mấy chiếc bánh bao nhỏ cũng  lòng tự tôn của nó, khó tránh khỏi sẽ cộm lên một cục. Hơn nữa bên ngoài  bao nhiêu , nếu  ai để ý thì phiền to lắm.