Khương Mộ đáp: “  , chỉ là  lười một chút,    thôi. Mọi  mau về , đừng lo cho , lát nữa  sẽ  luyện đàn ngay.”
Ninh Vũ Lam cảm thấy Khương Mộ  chút kỳ lạ, nhưng     là lạ ở . Cậu trầm giọng hỏi: “Thật sự   chứ?”
Khương Mộ gật đầu: “Ừ,  .”
Ninh Vũ Lam liếc  Minh Tô đang  cạnh Khương Mộ,  nhíu mày.
Dạo gần đây,   hình như luôn thấy Minh Tô và Khương Mộ   gần .
Vừa  ở vòng một và vòng ba, Khương Mộ đều bốc thăm trúng Minh Tô.
Ngày thường Ninh Vũ Lam    chuyện với Minh Tô, nhưng  vẫn  nhịn  mà hỏi một câu: “Minh Tô,    ?”
Minh Tô thản nhiên đáp: “Đi chứ.”
Nói    dậy.
Khương Mộ liếc  Minh Tô một cái,   gì.
Dần dần,   đều   hết, Khương Mộ cũng từ từ thở phào nhẹ nhõm.
Cô cởi chiếc áo hoodie đang mặc, buộc ngang hông.
Kể từ  vụ rơi xuống nước hôm đó, để cho chắc ăn, Khương Mộ luôn mặc hai lớp áo: một chiếc hoodie mỏng bên ngoài, bên trong là áo thun ngắn tay. Dù  nóng một chút, nhưng ít nhất cũng thấy yên tâm hơn.
Và bây giờ, nó  phát huy tác dụng. Nếu   mặc hai lớp áo, cô lấy gì để che vết m.á.u  quần đây?
Khương Mộ lặng lẽ  xuống cầu thang ở phía bên ,  ngờ  chạm mặt Minh Tô ngay lối  ở tầng hai.
Cậu đang  lên,  vặn đụng  cô.
Ban đầu   rõ mặt, Khương Mộ giật nảy , đến khi nhận  là Minh Tô mới thở phào: “Sao    ? Chẳng   nãy    ?”
Minh Tô đáp: “Vốn dĩ   định .”
Khương Mộ sững , hóa   cố tình   đột ngột thế .
“Vậy      sẽ  lối ?”
Tòa nhà   hai cầu thang. Lối  ngày thường họ   vì   vòng, cửa sắt ở tầng   luôn khóa, nên xuống đến tầng một vẫn   xuyên qua hành lang mới  ngoài .
Khương Mộ  cố tình chọn lối .
Minh Tô  : “ đoán.”
Ánh mắt  dừng   chiếc áo hoodie buộc ngang hông Khương Mộ.
Khương Mộ  chút lúng túng: “Thôi  ,   đến đây  gì?”
Minh Tô : “Không    về  quần áo ? Thôi đừng  nữa, đưa chìa khóa cho ,   nhà vệ sinh tầng một đợi .”
Khương Mộ chớp chớp mắt: “Thật ?”
Việc cô lẻn về  đồ quả thật  rủi ro. Dù  nhờ Tô Lai gọi Hạ Sâm Nguyên  cùng, nhưng cô vẫn  khả năng đụng   khác. Nếu gặp  ai đó  mặt lúc nãy, thấy cô  về, chắc chắn họ sẽ nghi ngờ.
Đợi Minh Tô ở đây đúng là  hơn nhiều.
Nếu Tô Lai đến phòng tập  thấy cô, cô  thể  là   vệ sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-280.html.]
Minh Tô gật đầu: “Ừ.”
Khương Mộ  đầy cảm kích: “Cậu  quá.”
Minh Tô chỉ cong khóe môi,  bình luận gì.
Khương Mộ móc chìa khóa trong túi  đưa cho : “Trong tủ của   một cái quần  giống cái  đang mặc,  lấy cái đó nhé. À, tiện thể lấy giúp  một bịch khăn giấy nữa. Cảm ơn, cảm ơn nhiều.”
Minh Tô “ừ” một tiếng, nhận lấy chìa khóa  rời .
Khương Mộ  bóng lưng , chìm  suy tư.
Thật sự  thể đoán .
Minh Tô khó đoán hơn Ninh Vũ Lam  nhiều.
Ninh Vũ Lam tuy trông  vẻ lạnh lùng, nhưng thực  khá đáng yêu, suy nghĩ cũng tương đối đơn giản. Ghét một   thẳng thắn, mà thích một  cũng  rõ ràng.
Chỉ  Minh Tô là lúc nào cũng đầy bí ẩn.
Biết cô là con gái nhưng  hỏi tại   giả trai, còn giúp cô che giấu. Lần   còn trực tiếp  lấy quần giúp cô.
Dù   nữa,   luôn  về phía cô, tạm thời  thể tin tưởng .
Chỉ là, mỗi   việc gì cũng đều  lý do. Ninh Vũ Lam giúp cô là vì  cảm tình với cô,  Minh Tô giúp cô thì ?
Là vì cái gì?
Khương Mộ   là một kẻ ngốc nghếch tự luyến. Cô và Minh Tô  tiếp xúc nhiều, nếu cho rằng Minh Tô giúp  là vì thích  thì cũng quá ảo tưởng .
Khương Mộ nghĩ tới nghĩ lui vẫn  , đành chạy  nhà vệ sinh tầng một,   bồn cầu chờ Minh Tô đến.
Trong lúc Khương Mộ đang suy nghĩ vẩn vơ, Minh Tô    ký túc xá của cô.
Vừa  lúc mở cửa,  suýt chút nữa    khác phát hiện. May mà phản ứng nhanh,   lách   phòng kịp thời.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Cậu mở tủ quần áo của Khương Mộ .
Quần áo trong tủ   lộn xộn.
Khóe mắt Minh Tô cong lên, trông đúng là tủ đồ của một  con trai.
Cậu nhanh chóng tìm thấy chiếc quần mà Khương Mộ  miêu tả, lấy  bỏ  một cái túi,  cầm thêm một bịch khăn giấy  bàn, định rời .  đến cửa,   dừng bước.
Cậu  trở   tủ quần áo,  chằm chằm  trong một lúc,  đó  xổm xuống, tìm thấy một chiếc túi đựng đồ màu tối  một đống quần áo ở ngăn  cùng.
Cậu mở  xem, bên trong quả nhiên  mấy chiếc quần lót.
Vẻ mặt Minh Tô thoáng chút  tự nhiên, nhưng  vẫn lấy một chiếc , bỏ  chiếc túi đựng quần lúc nãy.
Cậu đặt  chiếc túi đựng đồ về chỗ cũ, lúc  mới rời khỏi ký túc xá.
Khoảng hơn mười phút , Khương Mộ  thấy tiếng bước chân.
Cô  chắc đó   Minh Tô  nên nín thở, im lặng chờ đợi. Cho đến khi  thấy tiếng Minh Tô gọi khẽ tên : “Khương Thần.”
Lúc  Khương Mộ mới thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa phòng vệ sinh .
“ ở đây.”