Khương Mộ đang trốn trong nhà vệ sinh nam, nhưng cũng đành chịu thôi. Nếu cô trốn trong nhà vệ sinh nữ  để Minh Tô  đưa đồ, chẳng  còn  hổ hơn ?
Hơn nữa, giả trai lâu như , nhà vệ sinh nam cô cũng      bao nhiêu .
May mà   ai nghi ngờ tại  cô  bao giờ dùng bồn tiểu.
Minh Tô lấy chiếc quần  đưa cho cô: “Có  cái  ?”
Khương Mộ gật đầu: “Ừ, là nó.”
Minh Tô đưa cả cái túi cho cô, : “Vậy   ,   ngoài .”
Nói xong,   đợi Khương Mộ trả lời,    thẳng  ngoảnh đầu .
Khương Mộ ngẩn , lẩm bẩm một câu: “Sao  nhanh thế?”
Khương Mộ mím môi, đóng cửa , chuẩn   quần.
Cô cởi chiếc quần bẩn  treo lên móc  cửa,  đó định lấy giấy thì  cầm  thứ gì đó khác. Cô lấy  xem, mắt liền tròn xoe.
Cái ...
Không thể  , Minh Tô thật sự quá chu đáo.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Thứ  cũng lấy giúp cô luôn. Vừa  cô cũng  nghĩ đến việc nhờ Minh Tô, nhưng thật sự  dám mở miệng, định bụng lát nữa dùng tạm giấy lót, tối về  .
Khương Mộ mỉm ,   lúc lấy thứ  Minh Tô  nghĩ gì.
 cô cũng  nên lấy chuyện   để   .
Khương Mộ lắc đầu, nhanh chóng  quần áo sạch sẽ.
Thay xong, cả  cô thấy nhẹ nhõm hẳn,   thật sự là quá khó chịu.
Khương Mộ cất chiếc quần bẩn  túi, lúc  , Minh Tô vẫn còn  ở cửa.
Cô bước đến  lưng ,  một tiếng: “Cảm ơn .”
Minh Tô  đầu  cô, thấy gò má cô ửng hồng, liền  thêm vài .
“Ừ.”
“Vậy...  đến phòng tập  nhé?” Khương Mộ cũng   cứ thế mà , nhưng Tô Lai và Hạ Sâm Nguyên chắc  đến phòng tập , nếu cô chậm trễ quá lâu sẽ khó tìm lý do.
Minh Tô gật đầu: “Lát nữa  đến tìm .”
Khương Mộ buột miệng hỏi: “Tìm   gì?”
Minh Tô: “Đưa cho  thứ  cần.”
Khương Mộ nhíu mày, thắc mắc: “Thứ gì?”
Minh Tô  cô với ánh mắt đầy ẩn ý.
Ánh mắt đó, Khương Mộ  tả ,  chút gì đó hài hước và trêu chọc.
“Rốt cuộc là cái gì?”
“Tự  nghĩ .” Khóe môi Minh Tô cong lên thành một nụ   đến nao lòng. Có lẽ vì   ít khi  như , nên Khương Mộ cảm thấy khuôn mặt vốn  tuấn mỹ của  càng thêm quyến rũ.
Nói xong, Minh Tô xoay  rời .
Khương Mộ suy nghĩ mãi  , đành   đến phòng tập .     vài bước, cô  cảm thấy một dòng nhiệt đang tuôn trào.
Ngay lúc , cô cuối cùng cũng hiểu Minh Tô đang  về thứ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-281.html.]
Cô vội đuổi theo nhưng   thấy Minh Tô  nữa.
“Người   nhanh thật.”
Cô lắc đầu,   lên phòng tập tìm Tô Lai và  . Vừa , họ cũng đang từ  lầu  xuống. Họ  thấy Khương Mộ trong phòng tập, liền lên lầu tìm, kết quả vẫn  thấy. Hai  đang tự hỏi Khương Mộ   thì  thấy cô gọi tên họ.
“Tô Tô, Hạ Sâm Nguyên.”
“Cậu ...   ?” Tô Lai thắc mắc.
Khương Mộ: “Vừa nãy  vệ sinh một chút, hai  đang tìm  ?”
Tô Lai: “... đúng , bọn  ...  thấy , nên... nên  tìm.”
Khương Mộ: “Vậy chúng   tập luyện thôi.”
Tô Lai gật đầu, nhưng mắt  tinh ý  thấy quần của Khương Mộ: “Cậu...      quần ?”
Khương Mộ thầm kinh ngạc, thế  mà   cũng    ?
Tô Lai để ý cô đến mức nào .
 cô  hề hoảng hốt,  lắc đầu: “Không .”
Tô Lai: “Trông... trông như...  nãy  ...   cái .”
Khương Mộ: “Ha ha,   nhầm  đó. Làm   thể chứ,   về ký túc xá  mà  quần.”
Lời  của Khương Mộ khiến Tô Lai  chút nghi ngờ phán đoán của .
Cậu thật sự nhớ rằng chiếc quần  đó của Khương Mộ, túi bên hông   khóa kéo, còn cái   .
Cậu nhớ  rõ.
 Khương Mộ    , Tô Lai cảm thấy  bối rối.
Hạ Sâm Nguyên ngày thường  chú ý đến những điều , cũng     Tô Lai nhớ nhầm , liền : “Quan tâm chuyện đó  gì,    tập luyện ?”
“ đúng, chúng   tập  .” Khương Mộ hùa theo.
Tô Lai đành : “Ừ.”
Tập luyện   nửa tiếng, Khương Mộ  kêu đói   ăn. Tô Lai và Hạ Sâm Nguyên đều  ngạc nhiên, mới tập  một lát mà Khương Mộ  kêu nghỉ.
Bình thường Khương Mộ  tập ba, bốn tiếng đồng hồ  nghỉ.
Bây giờ còn cách giờ ăn tối cả tiếng rưỡi nữa.
“Buổi trưa   ăn no ?  thấy  ăn hai bát cơm mà.” Ánh mắt Hạ Sâm Nguyên đầy nghi ngờ.
Khương Mộ đáp tỉnh bơ: “Buổi chiều tiêu hao nhiều thể lực quá. Tô Tô,   cho Hạ Sâm Nguyên  xem, chiều nay     mệt ?”
Tô Lai nghĩ một lúc  : “Ừ... Khương Khương...   chiều nay  mệt.”
Hạ Sâm Nguyên đành chịu thua: “Thôi ,   ăn thôi. Ăn ở ?”
Khương Mộ: “Giờ  nhà ăn  mở cửa, chúng  về ký túc xá ăn lẩu tự sôi , mấy hôm   ăn.”
Thế là cả ba  thu dọn đồ đạc  về ký túc xá.
Dáng  của Khương Mộ  chút kỳ quặc, Hạ Sâm Nguyên  hỏi: “Cậu  thế? Sao  chậm ,  còn  õng ẹo nữa.”
Khương Mộ lườm   một cái. Cô   õng ẹo, chỉ là vì sợ  tràn nên    khép nép,  dám bước rộng mà thôi.