Khương Mộ vội ngắt lời : “Được!  mua cho .   đây, hôm nay  giúp  lấy đàn guitar, bây giờ đến lượt   mua sổ nhật ký giúp .”
Tô Lai: “...  ... ... cùng .”
Khương Mộ xua tay: “Thôi mà,   một   ,  cần  cùng . Cậu ở ký túc xá  lời bài hát , lát nữa về   xem đó.”
Tô Lai  chút thất vọng: “Thôi .”
Khương Mộ như  giải thoát,  khỏi ký túc xá, đóng cửa   lượn một vòng qua ký túc xá của Trần Tây Thành, giả vờ  ngang qua ghé  xem.
Trần Tây Thành thấy Khương Mộ đến thì vô cùng ngạc nhiên.
Khương Mộ  ít khi chủ động đến ký túc xá của họ chơi,  là   qua bên .
Trần Tây Thành: “Khương Thần,    đến đây?”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Không  gì,  ăn no nên  dạo thôi.” Khương Mộ  ha hả, liếc mắt  hiệu cho Minh Tô.
Minh Tô đang cúi đầu  gì đó,  hề  về phía Khương Mộ.
Trần Tây Thành: “Cậu ăn gì thế?”
Khương Mộ: “Lẩu tự sôi.”
Trần Tây Thành: “Lâu lắm    ăn,  đây ngày nào cũng ăn nên ngán quá.”
Khương Mộ: “ ba ngày ăn một , cũng tạm .”
Phó Viêm đối với Khương Mộ cũng  còn thù địch như , đây chính là sức hấp dẫn của kẻ mạnh.
Trước đây   cảm thấy Ninh Vũ Lam là mạnh nhất, nhưng  khi xem màn trình diễn của Khương Mộ  ,     đổi suy nghĩ, thái độ với Khương Mộ cũng  ngoắt 180 độ.
Thấy Khương Mộ ,   còn nhường chỗ  cho cô.
Khương Mộ lắc đầu: “Không cần,  cần,    .  chỉ  dạo loanh quanh thôi, ăn no nên  ngoài  bộ.”
Phó Viêm  chút thất vọng, nghĩ rằng Khương Mộ vẫn còn nhớ thái độ tồi tệ của   , thầm nghĩ,   sẽ tặng thêm đồ ăn vặt cho Khương Mộ để      ghét   nữa.
Khương Mộ  liếc  Minh Tô một cái, còn khẽ ho một tiếng.
Lúc  Minh Tô mới ngẩng đầu lên: “Cổ họng  thoải mái ?”
Khương Mộ: “...Hơi .”
“Vậy   thể mua chút gì đó uống cho đỡ khát.” Minh Tô bình thản .
Khương Mộ  thật tươi, trong lòng mắng một câu “thánh diễn”, ngoài miệng thì : “Được,   đây,  dạo một chút. Mọi  cứ tiếp tục,  cần để ý đến !”
Chữ cuối cùng, Khương Mộ nghiến răng  .
Minh Tô gật đầu.
Khương Mộ  , Trần Tây Thành : “Sao  cứ cảm thấy Khương Mộ    vẻ  vui nhỉ.”
Minh Tô: “Cậu ảo giác đấy.”
Trần Tây Thành: “Thôi .”
Minh Tô  dậy, mở tủ lấy  một cái hộp    ngoài.
Trần Tây Thành: “Cậu   đấy?”
“Vứt rác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-283.html.]
Trần Tây Thành  cái hộp  tay , là một hộp bánh quy.
“Đây   là bánh quy ?”
Minh Tô: “Ừ, hết hạn .”
Trần Tây Thành: “Hả? Không  mới mua mấy hôm  ?”
Minh Tô: “Ừ, hết hạn .”
Trần Tây Thành: “...” Cậu là cái máy phát  ?"
"Khương Mộ   lầu đợi vài phút thì thấy Minh Tô cầm một thứ gì đó  .
“Cho .”
Khương Mộ  hộp bánh quy,  chút  chắc chắn: “Gì đây?”
Minh Tô thản nhiên đáp: “Bánh quy.”
Khương Mộ nghi hoặc nhíu mày nhưng vẫn nhận lấy. Vừa mở , đập  mắt cô là một hộp đầy ắp băng vệ sinh.
Khương Mộ trừng mắt  Minh Tô.
“Đồ lừa đảo.”
Minh Tô chỉ   đáp.
Khương Mộ đậy nắp hộp , ngẫm nghĩ một lát  lí nhí: “Cảm ơn .”
“Cảm ơn  vì chuyện gì?”
Khương Mộ mím môi: “Tự  .”
“Chỉ một câu cảm ơn thôi ?”
Khương Mộ thầm nghĩ, quả nhiên là  mục đích,  đời   gì  chuyện  miễn phí như .
“Vậy   ,    cảm ơn thế nào?” Khương Mộ bình thản  .
Minh Tô nhếch môi, tâm trạng  vẻ  : “Để  hãy .”
Khương Mộ ngạc nhiên  : “Được thôi.”
“Không     dạo ? Giờ  một lát ?”
“Được thôi.”
Cô  dứt lời  thấy hối hận, tình hình của cô lúc   chút nghiêm trọng. Mỗi một bước , cô đều cảm nhận  dòng m.á.u như đang chực trào . Nếu   dạo,  nhất vẫn là nên dùng b.ăn.g v.ệ si.nh  .
Minh Tô dường như  thấu sự bối rối của cô, bèn chủ động lên tiếng: “Có   nhà vệ sinh  ?”
Khương Mộ gật đầu lia lịa: “Ừm ừm, .”
Nói xong, mặt cô bỗng đỏ bừng  kiểm soát. Bị Minh Tô  thấu chuyện , thật sự là  hổ c.h.ế.t  .
Khương Mộ lặng lẽ đ.á.n.h giá Minh Tô, cảm thấy ánh mắt    lúc nào cũng ẩn chứa điều gì đó, khiến cô  tài nào đoán  suy nghĩ của .   một điều cô  thể chắc chắn, đó là   hề tỏ  ngượng ngùng khi thảo luận chuyện riêng tư của con gái với cô, ngược  còn  cởi mở.
Khương Mộ lên tiếng: “Vậy...  về ký túc xá một chuyến nhé?”
Minh Tô  nhạt: “Sau khi về ,  còn tiện  ngoài nữa ?”
Khương Mộ thầm nghĩ, cũng đúng,   giải thích nữa, phiền phức quá.