Khương Mộ thầm nghĩ,   gì   câu nào như thế.
Tên  quả đúng là đồ cáo già gian xảo.
Cô mỉm  gật đầu, thuận nước đẩy thuyền: “Hình như cũng   thì .”
Phó Viêm đành ngậm ngùi bê đồ đạc của Khương Mộ sang phía giường của Minh Tô.
Tối đến,  khi    tắm rửa xong xuôi, Khương Mộ mới là   phòng tắm cuối cùng. Lúc cô bước , cả phòng  yên vị  giường của .
Khương Mộ rón rén bước  khỏi phòng tắm, định bụng sẽ nhẹ nhàng leo lên giường để   phiền ai.  khi cô  đặt chân lên thang, một bàn tay  đột ngột vươn  níu cô .
Khương Mộ giật  hoảng hốt,  đầu  thì thấy Minh Tô đang  ở đầu giường, lặng lẽ  cô.
Ủa,   lúc nãy gối của Minh Tô đặt ở đầu giường bên  ? Sao giờ  chuyển sang bên  ?
Khương Mộ ngơ ngác, mấp máy môi, hỏi khẽ: “Có chuyện gì ?”
Minh Tô kéo mạnh một cái, khiến Khương Mộ mất đà ngã  luôn xuống giường .
Những  khác dường như  ngủ say, Khương Mộ cau mày, hạ giọng: “Anh  gì thế?”
Minh Tô  cô chằm chằm, chợt ngửi thấy mùi hương   cô, mày  khẽ nhíu .
“Sao   mùi hương lúc ?”
Khương Mộ ngẩn , mùi hương gì cơ?
Minh Tô cúi sát , hít nhẹ một   cổ cô.
Lúc  Khương Mộ mới bừng tỉnh, nhận   đang  đến mùi hương   .
Hôm nay chuyển phòng nên Khương Mộ  đổi loại sữa tắm khác. Cô nghĩ rằng  đổi bạn cùng phòng, nếu vẫn dùng loại sữa tắm cũ, thể nào cũng   tò mò hỏi han, đến lúc đó  càng thêm đáng ngờ. Lớp vỏ bọc  của cô còn giữ  nữa ,  là cứ thế công khai  phận con gái cho .
Chỉ là cô  ngờ, Minh Tô  nhớ cả mùi hương  đây của .
Tên   giờ để ý  đến thế ư? Giấu kỹ thật đấy.
“ đổi sữa tắm .” Giọng Khương Mộ lí nhí như tiếng muỗi kêu, chỉ còn là  thở, nhưng Minh Tô vẫn   rõ.
Minh Tô thẳng thừng chê: “Mùi   thơm.”
Khương Mộ: “...”
Cô thầm bĩu môi,   cho  ngửi , cũng   cho  dùng!
Minh Tô dường như   suy nghĩ của cô,  đột nhiên vươn tay ôm chầm lấy cô: “Đổi  .”
Khương Mộ lắc đầu: “Không cần,  buông  .”
Minh Tô suy nghĩ một lát  cũng  ép cô nữa,   đó,  véo nhẹ vành tai cô, thì thầm: “Không ngoan.”
Sau đó,  mới buông cô .
Khương Mộ bực bội, cũng đưa tay véo mạnh tai Minh Tô một cái cho bõ tức.
Minh Tô  những  giận mà còn bật .
Khương Mộ mím môi, chợt cảm thấy  chuyển đến đây chẳng khác nào chui  hang sói.
 cô nào  thỏ trắng ngây thơ gì cho cam, cớ   sợ ? Cho dù  là sói xám gian ác, cuối cùng cũng chỉ  nước sa  bẫy của cô mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-289.html.]
Khương Mộ chớp chớp mắt    leo tót lên giường .
Sáng hôm , Khương Mộ  tiếng chuông báo thức inh ỏi trong phòng đ.á.n.h thức.
Cô  mở mắt  thấy mấy   lục tục  dậy theo tiếng chuông ồn ào.
Khương Mộ hỏi một câu: “Mấy giờ ?”
Minh Tô đáp: “Tám rưỡi.”
Khương Mộ ngạc nhiên: “Ngày nào các  cũng dậy giờ  ?”
Trần Tây Thành  ngáp  : “ , bọn  dậy ăn sáng.”
Khương Mộ: “ là nếp sống lành mạnh thật. Buổi sáng các   ăn gì?”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Trần Tây Thành kể: “Ra nhà ăn chứ ,  bánh bao với quẩy ,   ăn bao giờ ?”
Khương Mộ: “Ăn  hai  .”
Xem  cô  mất vài ngày mới quen  với nếp sống ở phòng mới ,   hai  bạn cùng phòng cũ giờ thế nào .
Minh Tô là  sửa soạn nhanh nhất. Hắn  quần áo, vệ sinh cá nhân xong xuôi   thì Khương Mộ vẫn còn đang cuộn tròn trong chăn  giường, chẳng  ý định  dậy.
Trần Tây Thành và Phó Viêm, một  đang đ.á.n.h răng, một  đang xỏ giày.
Minh Tô  với cô: “Cậu cứ ngủ tiếp , lát nữa  mang bữa sáng về cho.”
Mắt Khương Mộ sáng rực lên: “Thật ?”
Minh Tô: “Ừ.”
Trần Tây Thành lập tức la lối: “Á đù, Minh tổng,  lúc    dậy nổi thì   đối xử với  như thế? Anh  thẳng tay lật chăn của  thôi, tại  đãi ngộ của Khương Thần   hơn ?”
Minh Tô còn chẳng thèm liếc   một cái,  thẳng  cửa, chỉ để  một câu: “Đừng lề mề nữa, nhanh lên.”
Trần Tây Thành    nước mắt,  sang  Khương Mộ: “Khương Thần, Minh tổng đối xử với   quá đáng,   phục!”
Hắn rên rỉ mấy tiếng, thấy Phó Viêm cũng   khỏi phòng,   vội vàng súc miệng với tốc độ nhanh nhất  hấp tấp đuổi theo.
Khương Mộ nhắm mắt ngủ tiếp, thầm nghĩ, sướng thật.
Cô ngủ thêm  chừng hai mươi phút thì  thấy tiếng mở cửa.
Khương Mộ mở mắt, là Minh Tô  về.
Cô khẽ hỏi: “Sao  về nhanh thế?”
Minh Tô: “Ừm, ngủ no ?”
Khương Mộ liếc  đồng hồ  gật đầu: “Vậy  dậy đây.”
Minh Tô đặt bữa sáng lên bàn,  đó   giày, rửa tay. Lúc   , Khương Mộ   cũng  xuống giường, đang   bàn tò mò xem  mang về cho cô những món gì.
Minh Tô khẽ cong môi, tiến đến  lưng Khương Mộ, luồn tay  mái tóc rối bù của cô mà xoa nhẹ.
Cảm giác  thích, vì tóc của Khương Mộ  tơ  mềm.
“Đừng vò tóc , rối hết cả lên.”
Vốn dĩ  là một cái tổ quạ .