Khương Mộ cứng đờ , Minh Tô  cúi xuống định hôn  nữa.
Lần , cô dùng hết sức c.ắ.n mạnh  môi .
Minh Tô đau đến mức  lùi  một bước, khóe miệng   c.ắ.n rách, m.á.u bắt đầu rỉ .
Khương Mộ tức giận trừng mắt  Minh Tô, giận sôi lên: “  chọn ai hết!  đến đây   để yêu đương!  coi các  là bạn bè,  mà các ...”
“Anh thật quá đáng!”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Nói xong, Khương Mộ   chạy biến.
Minh Tô ngẩn  mất vài giây  mới đuổi theo.
Chân Khương Mộ tuy ngắn nhưng chạy nhanh như chớp, Minh Tô  đuổi theo cô một mạch về đến tận ký túc xá.
Minh Tô   cửa  thấy Khương Mộ trèo lên giường, đá văng giày  trùm chăn kín mít.
Trần Tây Thành và Phó Viêm ngơ ngác  .
Trần Tây Thành hỏi: “Tình hình gì đây? Sao thế, Khương Thần?”
Phó Viêm cũng lo lắng: “Sao ? Có chuyện gì ?”
Thấy Minh Tô bước , cả hai   sang  .
Trần Tây Thành hỏi: “Minh tổng,   Khương Thần ... Ơ, Minh tổng, miệng   thế ?”
Minh Tô đưa tay sờ lên môi,  chút đau rát, đầu ngón tay dính một vệt máu.
Khương Mộ c.ắ.n thật  nương tay chút nào.
Minh Tô khẽ nhếch mép: “Khương Thần c.ắ.n đấy.”
Câu   thốt , Khương Mộ đột nhiên giật phắt chăn ,  bật dậy, trừng mắt  Minh Tô.
Trần Tây Thành ngẩn  một lúc  phá lên  ha hả: “Minh tổng,  hài hước thật đấy. Anh xem Khương Thần giận đến thế   mà còn trêu  .”
Minh Tô nhún vai,  bên mép giường  Khương Mộ, : “Đùa với em thôi, đừng giận.”
Trần Tây Thành  hiểu đầu đuôi câu chuyện, tưởng Minh Tô đang giải thích cho câu  đùa  , cũng hùa : “ đó, Khương Thần,  đừng để ý Minh tổng,   trêu  thôi. Ai mà tin  chứ,  yên tâm,  ai tin .”
Khương Mộ hậm hực ngã vật xuống giường,  trùm chăn kín đầu.
“Em  , chỉ  mệt thôi,   một lát.”
“Vậy ,  .” Trần Tây Thành đáp.
Trần Tây Thành và Phó Viêm đều  nghi ngờ gì. Minh Tô dặn một câu: “Đừng trùm kín quá, ngạt thở đấy.”
“Kệ !” Khương Mộ gắt gỏng đáp .
Trần Tây Thành và Phó Viêm  qua   giữa Minh Tô và Khương Mộ. Trần Tây Thành khẽ  hiệu bằng miệng với Minh Tô: “Anh  gì đắc tội với   ?”
Minh Tô chỉ  mà   gì.
Đến tối, khi   chuẩn   ngủ, Khương Mộ mới chịu rời khỏi giường để  tắm rửa.
Minh Tô  đợi sẵn, thấy cô  tụt xuống,  liền chộp lấy tay cô.
Khương Mộ giãy  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-294.html.]
Minh Tô dúi một thứ gì đó  tay cô  nhanh chóng buông .
Khương Mộ cau mày,   phòng vệ sinh mới xòe tay  xem.
Trong lòng bàn tay cô là một viên kẹo sữa.
Lúc Khương Mộ  , cô ném viên kẹo sữa lên bàn Minh Tô, tỏ rõ thái độ  chấp nhận cách  lành .
Thấy , mí mắt Minh Tô giật giật,  cụp mắt xuống   đang suy tính điều gì.
Khương Mộ chẳng thèm để ý, cầm khăn mặt  đ.á.n.h răng rửa mặt.
Ở đây, lúc  phòng vệ sinh cá nhân thì  cần đóng cửa.
Khương Mộ  nặn kem đ.á.n.h răng, đang chuẩn  đưa bàn chải lên thì ngẩng đầu lên, bắt gặp hình ảnh Minh Tô  sừng sững  lưng  trong gương.
Cô lạnh mặt lườm . Minh Tô bước , đóng sầm cửa   khẽ : “Anh sai .”
Giọng   nhỏ, xen lẫn chút đáng thương. Khương Mộ   kinh ngạc,  ngờ Minh Tô  chịu nhận sai nhanh đến .
 điều  cũng cho thấy  đàn ông  phúc hắc và tâm cơ đến mức nào. Hắn co  giãn , việc xin  nhận sai đối với  chẳng  gì khó khăn.
Cộng thêm gương mặt  trai ngời ngời và gia thế khủng của , cô gái nào mà chẳng   nắm trong lòng bàn tay chứ?
Khương Mộ  thấu tất cả, nên cô càng  dính  cái bẫy .
Minh Tô  cô sa  lưới tình ư? Hắn tính sai . Chỉ   tự chìm đắm, chứ tuyệt đối   chuyện Khương Mộ   lụy vì tình.
Khương Mộ  mặt ,  thèm  .
Minh Tô  lẽ  ngờ rằng chiêu xin  cũng vô dụng, đành tiếp tục hạ giọng: “Nếu vẫn còn giận, em c.ắ.n  thêm mấy cái nữa ?”
“Tránh .”
“Đừng giận nữa mà.”
“Mau  ngoài,   đ.á.n.h răng.”
Minh Tô ôm chầm lấy cô: “Anh đ.á.n.h răng giúp em.”
“Không cần.”
“Vậy thì  đ.á.n.h nữa.”
Khương Mộ đá  một cái, để  một vết giày  ống quần, nhưng   hề tức giận mà còn  lên. Nụ   quyến rũ lạ thường. Giờ  là đêm khuya, hai   đều  ngủ say, còn họ thì chen chúc trong phòng vệ sinh, một  khí  ám   đầy cảm giác cấm kỵ.
Minh Tô giật lấy bàn chải và cốc trong tay cô đặt lên bồn rửa.
Khương Mộ thở dài một : “Rốt cuộc    gì?”
“Đút kẹo cho em.”
Minh Tô lấy từ trong túi  viên kẹo sữa  trả , bóc vỏ giấy, để lộ viên kẹo trắng ngà. Hắn đưa đến bên môi Khương Mộ: “Ăn kẹo     ngoài.”
Khương Mộ đành gật đầu: “Anh  đấy nhé. A...”
Cô  hé miệng, Minh Tô liền đưa viên kẹo .
Khương Mộ nhai hai cái, giọng ngọng nghịu: “Được ,   ngoài .”
Cô  dứt lời, Minh Tô  ôm chầm lấy cô, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu. Chớp lấy thời cơ cô  kịp phòng , đầu lưỡi  nhanh chóng tiến , cuốn lấy lưỡi cô, cướp  hết thảy vị ngọt ngào.