Xuân Đào bĩu môi: “Khóa  ạ. Cô  còn chẳng  , chắc bây giờ đang mừng c.h.ế.t  .”
Khương Mộ bật .
Xuân Đào  đúng là một cô ngốc, nhưng  biểu cảm của mấy a  còn ,  vẻ cũng chẳng thông minh hơn là bao.
Sao bên cạnh nguyên chủ    lấy một  lanh lợi thế ? Bảo    kết cục thê t.h.ả.m như . Bản    thông minh, đến một   thể giúp  bày mưu tính kế cũng  ,  đưa  những ý kiến tồi tệ.
“Mừng ư? Chưa chắc .” Khương Mộ  nhạt.
Một  phụ nữ kiêu ngạo như Hoàn Nhược chỉ    khác nâng niu trong lòng bàn tay, chứ    xem như t.h.u.ố.c giải  công cụ để phát tiết d.ụ.c vọng. Người như nàng  chỉ yêu bản   nhất, và nàng  sẽ  bao giờ cảm thấy  đang cứu Mộ Dung Diễn.
Xong chuyện, nàng  nhất định sẽ oán hận Mộ Dung Diễn. Kể cả Mộ Dung Diễn  cảm thấy áy náy với nàng  vì chuyện , thì trong lòng , hình tượng của Hoàn Nhược cũng  sụp đổ.
Vầng hào quang của “ánh trăng sáng” còn  thể duy trì  bao lâu nữa đây?
Những  khác  hiểu ý của Khương Mộ, nhưng nàng cũng  định giải thích, chỉ lười biếng : “Đến giờ ăn tối   ? Ta  đói, bảo nhà bếp hôm nay  thêm vài món nữa.”
Các a  ngơ ngác  . Giờ   mà phu nhân vẫn nuốt trôi  ?
Không chỉ nuốt trôi, mà còn  ăn thêm vài món.
Phu nhân    ? Chẳng lẽ vì Vương gia sắp nạp trắc phi nên  đả kích quá lớn, mới trở nên như ?
Lúc  trong phòng bên, Hoàn Nhược  Mộ Dung Diễn với vẻ mặt đầy kinh ngạc và hoảng loạn.
Trước đây, trong lòng Mộ Dung Diễn, nàng  là một tiên nữ chỉ  thể ngắm từ xa chứ  thể khinh nhờn. Mộ Dung Diễn đối với nàng  vô cùng trân trọng và tôn kính.
Nàng  cũng  hưởng thụ cảm giác  coi trọng và yêu quý đó.
Nó thỏa mãn lòng hư vinh của nàng  một cách trọn vẹn.
 bây giờ, Mộ Dung Diễn  trúng thuốc, dù vẫn còn giữ  chút lý trí nhưng  thể nào dịu dàng  nữa. Kéo dài lâu như , d.ư.ợ.c hiệu  phát tác  ,  giờ đây chẳng khác nào một kẻ điên chỉ  d.ụ.c vọng trong đầu.
Hắn dùng chút ý thức còn sót  để chờ Hoàn Nhược đến,  thở phào nhẹ nhõm, ôm chầm lấy nàng .
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Hoàn Nhược hoảng hốt  đẩy  , lớn tiếng gọi tên Mộ Dung Diễn,   tỉnh táo .
 Mộ Dung Diễn như   thấy gì, đè nàng  xuống  , cởi bỏ y phục của nàng .
Phải  rằng, thứ t.h.u.ố.c    là loại tầm thường, hai  họ mà  dây dưa đến sáng mai thì sẽ  dừng  .
Mặc kệ  khác nghĩ gì, bữa tối hôm đó Khương Mộ ăn  ngon miệng.
Vốn còn lo lắng đồ ăn do đầu bếp thời cổ đại nấu sẽ  hợp khẩu vị,  ngờ  ngon đến bất ngờ.
Cả bàn thức ăn bày  quả thật sắc hương vị đều vẹn . Mỗi một món đều  chế biến vô cùng cầu kỳ, nguyên liệu cũng thuộc hàng thượng phẩm. Hơn nữa, đồ ăn thời    tự nhiên,  ô nhiễm, nên cả rau dưa lẫn thịt cá đều thơm ngọt hơn hẳn thời hiện đại.
Khương Mộ ăn thêm một bát cơm. Các a  thấy  thì mừng lắm, dạo gần đây nguyên chủ ăn uống  ngon miệng, gầy   nhiều,    mà sốt ruột, khuyên thế nào cũng  .
Không ngờ  khi  đả kích,   thể ăn nhiều hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-308.html.]
Các a  tuy  hiểu, nhưng vẫn lén ghi nhớ những món mà Khương Mộ gắp nhiều nhất, để   bảo nhà bếp  thường xuyên hơn.
Ăn xong, Khương Mộ dẫn Xuân Đào  hoa viên tản bộ ngắm hoa.
Xuân Đào hỏi: “Phu nhân,  mấy canh giờ trôi qua ,    lo lắng cho Vương gia chút nào  ạ?”
Khương Mộ đáp: “Lo gì chứ,  bây giờ đang sung sướng lắm.”
Xuân Đào: “...”
Một lúc , Xuân Đào vẫn  nhịn ,  hỏi: “Phu nhân, t.h.u.ố.c đó... là do  hạ ạ?”
Mặc dù t.h.u.ố.c mà Vương gia trúng là do chính nàng đưa cho Khương Mộ, nhưng  dáng vẻ thề thốt chắc nịch của Khương Mộ  mặt Vương gia, nàng cũng  dọa cho hoang mang.
Nàng thật sự  chắc   do Khương Mộ   .
Nghe , Khương Mộ : “Ngươi nghĩ ?”
Xuân Đào: “Nô tỳ  .”
Khương Mộ vươn ngón tay, điểm nhẹ lên trán Xuân Đào: “Vậy thì cứ coi như   . Tóm , chuyện t.h.u.ố.c thang,  ai  phép  .”
Xuân Đào gật đầu: “Vâng ạ.”
“Được , chúng  qua bên   dạo tiếp.”
Khương Mộ  dạo mệt thì  ở đình bên hồ cho cá ăn một lúc, đến khi trời tối hẳn mới trở về.
Nàng  về đến Minh Nguyệt Cư, Thu Cúc  vội  đón, nhỏ giọng : “Phu nhân, con  trong phòng bên  còn động tĩnh gì nữa,    xong   ạ? Có cần cho  đến đưa họ  ?”
Khương Mộ: “Không cần, cứ mở khóa cửa  cho  canh ở đó là .”
Sáng hôm , Khương Mộ  Xuân Đào lay dậy.
Nàng ngủ  say. Trong phòng  đốt hương an thần, vốn là do  đây nguyên chủ mất ngủ nên mới cần dùng.  Khương Mộ   vấn đề ,  hương   càng ngủ sâu hơn, sáng  mãi  dậy nổi.
Nếu    muộn, các a  cũng  nỡ gọi nàng, mấy ngày nay chủ tử hiếm khi ngủ ngon như .
“Phu nhân,  dậy ,  còn sớm nữa  ạ, nên thức dậy .”
Khương Mộ từ từ mở mắt, ký ức trong đầu  chút hỗn loạn trong giây lát, nhưng may là nàng nhanh chóng tỉnh táo , để Xuân Đào đỡ   dậy.
Khương Mộ hỏi: “Bây giờ là giờ nào ?”
Xuân Đào đáp: “Sắp đến giờ Tỵ  ạ.”
Khương Mộ: “Bên Vương gia thế nào ?”
Xuân Đào  giúp Khương Mộ  giày  : “Vẫn   ngoài ạ.”
Khương Mộ  dậy,  đến  bàn trang điểm  xuống.