Ba tiếng đồng hồ trôi qua, Khương Mộ bảo Thẩm Nghiên  dậy nghỉ ngơi một lát. Cơ thể   cứng đờ. May mà trong phòng  bật điều hòa nên   thấy lạnh, nhưng việc  giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài thực sự  mệt mỏi.
Lúc  dậy, Thẩm Nghiên mới phát hiện tay chân   tê rần, thậm chí chân còn  cử động , cảm giác như sắp  chuột rút.
Khương Mộ : “Anh cứ từ từ  dậy.”
“Vâng.” Vẻ mặt Thẩm Nghiên  chút đau đớn.
Khương Mộ  xuống bên cạnh , còn đưa tay giúp  xoa bóp cơ bắp ở chân.
Khi tay Khương Mộ chạm  , Thẩm Nghiên  dám động đậy. Anh đang  mặc gì cả, chỉ một cái chạm của cô cũng đủ khiến   phản ứng. Nếu   tấm chăn che , chắc chắn sẽ  cô phát hiện. Thẩm Nghiên khó chịu vặn vẹo ,    Khương Mộ phát hiện  những suy nghĩ đen tối của .
May mà Khương Mộ chỉ tập trung giúp  mát-xa thư giãn cơ bắp,  hề để ý đến sự khác thường của .
“Bây giờ   dậy thử xem, chắc là đỡ hơn .” Khương Mộ .
Thẩm Nghiên “Vâng” một tiếng, thử  dậy, nhưng chân  vẫn còn  mềm. Vừa  lên  một chút,   khuỵu xuống, kéo theo cả Khương Mộ cũng mất đà. Cô suýt nữa thì ngã  lòng , nhưng nửa    lên đùi .
Khương Mộ  ngẩng đầu lên  đối mặt với Thẩm Nghiên.
Cả hai đều sững .
Không khí dường như trở nên mờ ám và nóng lên.
Không  dũng khí từ  tới, Thẩm Nghiên đặt hai tay lên vai Khương Mộ,  thẳng  mắt cô,  từ từ tiến  gần.
Ngay khi môi  sắp chạm  má cô, Khương Mộ  đẩy  .
“Đừng như .”
Đầu óc Thẩm Nghiên nóng lên, trong một phút bốc đồng,  buột miệng định tỏ tình: “Anh thích...”
  còn  kịp  hết câu, Khương Mộ  lớn tiếng ngắt lời: “Thẩm Nghiên,  kết hôn .”
"Căn phòng chìm  im lặng. Lần , sự im lặng kéo dài và nặng nề hơn   nhiều.
Khương Mộ vẫn   đùi Thẩm Nghiên,  thậm chí còn  thể cảm nhận  sự mềm mại của cô, nhưng bầu  khí tình tứ mập mờ giữa hai   tan biến  còn một mảnh.
Thẩm Nghiên khó khăn lên tiếng: “Em  thật chứ?”
Khương Mộ gật đầu: “Vâng, em còn  một đứa con gái ba tuổi.”
Sắc mặt Thẩm Nghiên càng lúc càng sa sầm.
Anh  hét lên rằng điều đó là  thể, rằng   tin.  lời đến đầu môi  chẳng thể thốt .
Sao  chuyện  thành  thế ?
Thẩm Nghiên hé miệng   cúi đầu,   để Khương Mộ thấy đôi mắt hoe đỏ của .
“Anh  chứ?” Khương Mộ hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-31.html.]
Thẩm Nghiên khẽ gật đầu,   lời nào.
Một lúc lâu , Thẩm Nghiên  dậy xin phép về. Anh từ chối nhã ý  đưa về của Khương Mộ, một  thất thần trở  trường.
Về đến ký túc xá,  chẳng buồn đáp  lời hỏi han của bạn cùng phòng, lẳng lặng trèo lên giường, kéo chăn trùm kín đầu.
Đầu óc   cuồng hỗn loạn.
Anh từng nghĩ  lẽ Khương Mộ   bạn trai, nhưng tuyệt nhiên  ngờ  phụ nữ khiến  rung động  đầu  là    gia đình. Hơn nữa,  cô , cô còn  một đứa con gái đang học mẫu giáo.
Thẩm Nghiên  thể nào chấp nhận  sự thật phũ phàng .   chấp nhận thì cũng  chấp nhận. Anh nhắm chặt mắt, nhưng hình bóng Khương Mộ vẫn cứ hiện lên trong đầu. Cô lặng lẽ  , ánh mắt như đang trách móc.
“Thẩm Nghiên,  mày  về  chui lên giường thế?” Một  bạn cùng phòng  tới vỗ vai .
Thẩm Nghiên   tiếng nào, chỉ kéo chặt chăn  im.
Người bạn   sang  những  khác: “Nó   ?”
Tất cả đều lắc đầu.
Một lát ,   trong ký túc xá đều  hết, chỉ còn   Thẩm Nghiên. Anh vén chăn  dậy, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt bất lực, đáy mắt ngập tràn đau khổ. Anh  hối hận vì  thích Khương Mộ, nhưng      gì bây giờ.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Trước đây  từng nghĩ, nếu Khương Mộ  bạn trai,   bạn với cô cũng , chỉ cần   thấy cô là đủ .  kết hôn và  con  là chuyện   khác. Anh  dành cho cô thứ tình cảm  nên .
Liệu  còn  thể ở bên cạnh ngắm  cô ?
Liệu điều đó  gây phiền phức cho cô ?
Liệu nó  ảnh hưởng đến hôn nhân của cô ?
Thẩm Nghiên   tình cảm của  trở thành gánh nặng cho cô, đó   là điều  mong .
 lúc Thẩm Nghiên đang suy nghĩ miên man, điện thoại của  rung lên mấy tiếng. Anh chẳng mấy bận tâm cầm điện thoại lên, nhưng khi thấy tên  gửi tin nhắn, vẻ mặt  lập tức trở nên nghiêm túc.
Là tin nhắn WeChat của Khương Mộ.
Anh  chút ngạc nhiên. Cô sẽ  gì với  đây?
Anh vội vàng mở WeChat, chỉ thấy Khương Mộ gửi cho  hai chữ: “Xin ”.
Lòng Thẩm Nghiên nhói đau. Rõ ràng đây    của cô,  mà cô   xin  . Điều  càng khiến  thêm khó chịu. Rõ ràng là  sai,   nên  những suy nghĩ đó với cô.
Thẩm Nghiên ngửa đầu  , đập nhẹ  tường  “cộp cộp”. Anh hít một  thật sâu, cầm điện thoại lên trả lời: “Em  cần xin , là  của .”
[Khương Mộ]: Lẽ  em nên  với  sớm hơn.
Thẩm Nghiên  khổ. Anh  yêu cô ngay từ cái  đầu tiên, chẳng lẽ  đầu gặp mặt, cô   thể  toạc  rằng   kết hôn và  con  ? Chuyện   thể trách Khương Mộ .
Thẩm Nghiên cầm điện thoại,   nên  gì tiếp. Anh  hỏi Khương Mộ,   họ còn  thể gặp   , nhưng   dám.
Cuối cùng,  vẫn quyết định   hết lời tỏ tình còn dang dở ở nhà cô. Nếu    ,  lẽ   sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội nữa. Có lẽ cô sẽ chặn ,  lẽ họ sẽ  bao giờ gặp , mà dù  gặp,  chắc cô  coi như quen  .