“Em  ngoài ăn , đừng ở đây nữa.” Phó Vanh dán mắt  màn hình máy tính,  mà  thèm ngẩng đầu lên.
Khương Mộ sững , vẻ mặt  chút bối rối: “Vâng.”
Thấy cô lủi thủi bước  ngoài, tâm trạng Phó Vanh chẳng hiểu   càng tệ hơn. Anh  màn hình,  mất vài giây mới  thể tĩnh tâm trở .
Khương Mộ  bước  khỏi phòng  việc, vẻ tủi , cô đơn  mặt liền biến mất tăm. Cô  hì hì, lấy hộp đồ ăn , chuẩn  đ.á.n.h chén.
Đây là đồ ăn đặt ở một nhà hàng Nhật,  đóng gói  kỹ lưỡng, bên trong còn  cả túi đá để giữ lạnh.
Đủ các loại sushi, sashimi và đồ ăn kèm, từng hộp nhỏ  bày  chiếm hơn nửa bàn ăn.
Khương Mộ lấy một chiếc đĩa nhỏ, rót nước tương và cho một ít mù tạt ,  thong thả thưởng thức. Mấy món  trông thì nhiều hộp, nhưng thực  mỗi hộp chỉ  một, hai miếng, ăn chẳng bõ dính răng.
Cô ăn  ngon miệng, chẳng mấy chốc  xử lý hơn một nửa. Còn  vài miếng  hợp khẩu vị, cô bèn xếp chúng  một chiếc hộp, bày biện thành một suất ăn  mắt để dành cho Phó Vanh.
 lúc đó, Phó Vanh xử lý xong công việc và  ngoài tìm cô.
Khương Mộ ngẩng đầu lên thấy  thì  ngay: “Anh xong việc  ? Mau  đây ăn .”
Phó Vanh  đồ ăn  bàn  là sushi và đồ ăn kèm thì nhíu mày.
Anh vốn chỉ thích ẩm thực Trung Hoa, đặc biệt là các món Tứ Xuyên và Hồ Nam đậm vị cay nồng. Ngay cả tiệc công ty,  cũng  chọn nhà hàng Tứ Xuyên. Anh  quen ăn đồ Nhật, cũng chẳng thích sashimi.
Trước đây, vì  mà nguyên chủ  bỏ công học nấu món Tứ Xuyên một thời gian, tay nghề cũng khá . Phó Vanh  thích đồ ăn cô  nấu, đó cũng là một trong những lý do   thuê  giúp việc.
Vậy mà hôm nay, Khương Mộ  những   bếp,  còn đặt  món   thích.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Phó Vanh  Khương Mộ với ánh mắt  chút kỳ lạ.
Khương Mộ hỏi: “Sao thế? Anh   ăn ?”
“Không .”
“Vậy thì  , em thấy ngày nào  cũng ăn cơm nhà chắc cũng ngán, nên  đổi khẩu vị cho . Anh thử xem.”
Giọng điệu của Khương Mộ vô cùng chân thành, khiến Phó Vanh bất giác nghi ngờ, liệu     bao giờ  cho cô  sở thích ăn uống của  .
Anh đúng là  từng , nhưng nguyên chủ  ở bên  bao nhiêu năm,  cần   cũng tự .
Nhìn ánh mắt mong chờ của Khương Mộ, Phó Vanh suy nghĩ một lúc  quyết định ăn tạm một chút .
Khương Mộ giúp  mở hộp, gắp một miếng sushi lươn đưa đến bên miệng .
Phó Vanh  cho  miệng   nhổ  ngay.
Đây thật sự   hương vị  thích.
 Khương Mộ đang   bằng ánh mắt tha thiết, đối diện với ánh  đó,  đành cố gắng nuốt xuống.
Anh  lớn từng  , kén ăn mà còn nhè đồ ăn  thì thật quá trẻ con.
Phó Vanh cố nén cảm giác buồn nôn, nuốt ực miếng sushi   dậy  tìm nước uống.
Khương Mộ  bóng lưng ,  đến híp cả mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-371.html.]
Cô  tỏng Phó Vanh ghét ăn lươn. Hơn nữa, miếng sushi   còn  cô cho thêm  nhiều giấm.
Nhân lúc Phó Vanh  uống nước, cô nặn một cục mù tạt to  bát nước tương, dùng đũa khuấy đều  nhúng một miếng sushi ngâm trong đó vài giây.
Xong xuôi, cô lặng lẽ chờ Phó Vanh  .
Uống xong nước, Phó Vanh cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Anh  định ăn nữa.
“Anh  ăn , em ăn .”
“  mới ăn  một miếng,  ngon ?”
“Ừ,   thích.”
“Anh ăn thêm miếng cuối cùng  ,  ? Còn nhiều quá . Miếng     thích,   miếng   hợp khẩu vị  thì .”
“...”
“Ăn thêm một miếng nữa thôi mà. Em ăn  hết ,  giúp em ăn một miếng nữa nhé.”
Ánh mắt Khương Mộ tràn đầy mong đợi, cô còn đưa tay kéo kéo tay áo Phó Vanh, bộ dạng đó thật sự khiến   khó lòng từ chối.
Ánh mắt Phó Vanh tối sầm ,   chằm chằm  đôi môi cô,   đang nghĩ gì.
“Ừ.”
Thấy  gật đầu, Khương Mộ  rạng rỡ, gắp miếng sushi   “gia công” kỹ lưỡng đưa đến miệng Phó Vanh. Anh  mở miệng, cô  vội vàng nhét .
Mũi Phó Vanh dường như cảm nhận  nguy hiểm, nhưng   kịp phản ứng gì thì giây tiếp theo, cả   như ngừng thở.
Cảm giác cay nồng của mù tạt xộc thẳng lên mũi, tràn ngập khoang miệng, khiến   tài nào thở nổi. Da đầu tê dại, sống mũi cay xè, nước mắt  tự chủ  mà tuôn .
Anh  ho sặc sụa  nhổ vội miếng sushi trong miệng .
Khương Mộ vờ như  hiểu chuyện gì, hoảng hốt hỏi: “Sao thế? Khó ăn đến   ?”
Phó Vanh vẫn   ,  lấy tay che miệng,  dám thở mạnh, cái vị cay nồng sặc sụa vẫn còn quanh quẩn trong miệng. Anh vội tu ừng ực hai ly nước, lúc  mới đỡ hơn một chút.
“Em cho cái gì  ?”
Khương Mộ ngơ ngác  : “Em... em  cho gì  ?”
Phó Vanh  năng cũng khó khăn, đầu lưỡi như mất cảm giác, cả  đều khó chịu. Anh  bao giờ ăn nhiều mù tạt như , nếu nặng hơn một chút nữa,  khi     bệnh viện.
Trớ trêu , Khương Mộ    với vẻ mặt vô tội, khiến  dù  bực cũng  nỡ trách mắng cô.
Anh  đống đồ ăn  bàn, bất đắc dĩ : “Thôi,   ăn nữa.”
Khương Mộ tỏ vẻ lo lắng và bối rối: “Anh  vui ?”
“Không .”
Khương Mộ c.ắ.n môi, liếc  Phó Vanh một cái  cúi đầu, lí nhí : “Là do em  ,    vui. Em xin .”