“Tất nhiên là  . Trước đây cứ thấy tớ là   như cún con vẫy đuôi mừng chủ, giờ thì khác hẳn.” Khương Mộ thở dài, “ là  quen chút nào.”
“Cậu...” Từ Vũ Khiết tức đến xanh mặt, trừng mắt  Khương Mộ, hạ giọng gằn lên: “Cậu đừng  quá đáng.”
“Quá đáng ?” Khương Mộ nhướng mày, “Tớ  sự thật thôi mà.”
Ngực Từ Vũ Khiết phập phồng kịch liệt, cô  cố nén giận nhưng  dám bộc phát.
Khương Mộ thấy cô  tức đến sôi m.á.u thì vui vẻ ,  ghé sát   nhỏ: “Trưa tan học tớ đợi  ở nhà hàng Tây ngay cổng trường,  việc  nhờ .”
“Chuyện gì? Lần    tớ  giúp  chụp ảnh  ? Cậu còn  tớ  gì nữa?”
“Đến   tùy . Nếu  thấy , tớ sẽ  tìm Trần Phong.” Khương Mộ lười  nhiều, ném  một câu  bỏ .
Từ Vũ Khiết hận Khương Mộ đến c.h.ế.t  , nhưng vẫn  răm rắp  lời.
Vừa tan học, cô  liền đến nhà hàng Tây.
Khi đến nơi, cô  thấy Khương Mộ đang ăn,  bàn chỉ bày một phần ăn duy nhất.
Cơn tức của Từ Vũ Khiết  bùng lên, nhưng cũng đành  dằn xuống.
Cô  đùng đùng  tới  xuống đối diện Khương Mộ, ném mạnh chiếc túi xách lên ghế bên cạnh.
“Có chuyện gì thì  mau .”
Khương Mộ liếc cũng  thèm liếc cô  một cái, tiếp tục ăn phần của .
Từ Vũ Khiết thực sự chịu hết nổi .
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Đợi Khương Mộ ăn xong một cách thong thả, cô mới lên tiếng.
“Buổi chiều   tìm Thẩm Mặc.”
“Cái gì?” Từ Vũ Khiết kinh ngạc.
Khương Mộ  tiếp: “Tớ   với Sở Sóc là tớ  công tác ba ngày, đến thành phố A dự hội thảo mỹ thuật. Nếu    hỏi thì  đừng  lỡ lời. Cậu  tìm Thẩm Mặc,  cho cô   chuyện tớ  công tác,  khuyến khích cô  chiếm lấy vị trí của tớ.”
Từ Vũ Khiết tròn mắt  Khương Mộ.
Khương Mộ: “Tớ  cần    thế nào, tóm  là   cho cô  tin . Cậu  thể  là  ghét tớ,   thấy tớ sống  nên  giúp cô . Tớ đoán nếu    thì sẽ  thật lòng, Thẩm Mặc chắc chắn sẽ tin.”
Từ Vũ Khiết cảm thấy   hổ  nhục nhã, nhưng Khương Mộ  tỏ  thản nhiên, dường như chẳng hề bận tâm.
Từ Vũ Khiết hỏi: “Tại     ?”
Khương Mộ nhàn nhạt đáp: “Chuyện   cần   lo. Cậu chỉ cần  theo lời tớ là . Làm ,  khi tớ sẽ tha cho . Còn nếu    thì...”
Khương Mộ chớp mắt đầy ẩn ý.
Từ Vũ Khiết nghiến răng: “Tớ  .”
Khương Mộ  dậy cầm túi xách, tao nhã rời khỏi nhà hàng.
Từ Vũ Khiết cũng chuẩn  rời , nhưng cô     hai bước   nhân viên phục vụ đuổi theo chặn .
“Thưa quý khách, ngài vẫn  thanh toán ạ.”
“Cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-38.html.]
“Vị tiểu thư lúc nãy  rằng ngài sẽ thanh toán ạ.” Nhân viên phục vụ thấy sắc mặt Từ Vũ Khiết  , dè dặt .
Từ Vũ Khiết tức đến run , suýt nữa thì hét toáng lên.
Cô   g.i.ế.c Khương Mộ!
Khương Mộ  khỏi nhà hàng   bao xa thì hắt xì một cái.
Cô đoán chắc là Từ Vũ Khiết đang c.h.ử.i rủa .
Vừa  cô cố tình  . Trước đây mỗi  Từ Vũ Khiết  chơi cùng nguyên chủ đều là ăn chực uống chực,  bao giờ trả tiền.
Bữa ăn đó cũng chẳng đáng bao nhiêu, dù  cũng là nhà hàng giá bình dân cạnh trường. Cô chỉ  chọc tức Từ Vũ Khiết một chút thôi.
Dù  tình nguyện, Từ Vũ Khiết vẫn  tìm Thẩm Mặc.
Tuy  đoán  mục đích của Khương Mộ, nhưng cô  cũng nhận  Khương Mộ đang  giở trò. Dù  cũng  liên quan đến , cô  chỉ cần  xem kịch vui là ,   đến lúc đó Khương Mộ tự lấy đá ghè chân  thì còn gì vui bằng.
Từ Vũ Khiết và Thẩm Mặc  đây  gặp  vài , đều là do Sở Sóc dắt  chơi. Hai   chuyện cũng khá hợp. Con  Thẩm Mặc  cô   thích cũng  ghét, dù  thì kẻ thù của kẻ thù là bạn.
So với Khương Mộ, cô  thà để Sở Sóc ở bên Thẩm Mặc còn hơn.
Thẩm Mặc  ngạc nhiên khi thấy Từ Vũ Khiết đến tìm .
Cô   tin   những lời Từ Vũ Khiết , nhưng cũng  suy tính riêng.
Khi Từ Vũ Khiết nhắc đến Khương Mộ, sự căm ghét và đố kỵ trong mắt cô  là thật. Ánh mắt đó cô   quen thuộc. Chỉ cần dựa  điểm , Thẩm Mặc cảm thấy   thể đ.á.n.h cược một phen.
Buổi tối, Khương Mộ đang thu dọn hành lý thì nhận  tin nhắn của Từ Vũ Khiết.
“Tớ   theo lời  .”
Khương Mộ xem xong liền đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Lần  cô  cần mang nhiều đồ, chỉ cần một chiếc vali hai mươi inch, bỏ  một ít mỹ phẩm, mặt nạ, hai chiếc váy và vài bộ đồ lót là xong.
Lúc Sở Oánh bước ,   thấy Khương Mộ đang đóng vali .
“Mẹ ơi, ngày mai   ạ? Vậy Oánh Oánh sẽ   gặp  lâu lắm.”
Sở Oánh  chút  vui.
“Mẹ sẽ về nhanh thôi. Đợi  về sẽ mang quà cho Oánh Oánh nhé.” Khương Mộ đặt vali xuống,  xổm nắm tay Sở Oánh, dỗ dành.
Sở Oánh mím môi, vẫn còn rầu rĩ: “ mà, Oánh Oánh     lâu như  .”
“   việc  quan trọng. Mẹ hứa  khi về sẽ    nữa, ngày nào cũng ở bên Oánh Oánh,  ?” Giọng Khương Mộ dịu dàng hết mức.
“Thật  ạ?”
“Tất nhiên . Oánh Oánh  quà gì,  sẽ mang về cho con.”
“Oánh Oánh  cần quà , chỉ cần  thôi.” Sở Oánh ôm chầm lấy Khương Mộ.
“Oánh Oánh ngoan quá.” Khương Mộ  xoa đầu con bé, “Vậy mấy ngày nay ở nhà  ngoan nhé,  sẽ gọi điện về cho con mỗi ngày.”
“Dạ, Oánh Oánh sẽ ngoan ạ.”