Khương Mộ hỏi: “Anh cũng  luyện tập xong ?”.
Trần Vũ Sinh: “Ừ”.
Khương Mộ: “ cũng ,   thấy  ?”.
Trần Vũ Sinh: “Cô ở phòng C03,  ở B07, đương nhiên là  thấy ”.
Khương Mộ  ngờ    cô ở phòng tập nào, nhưng cái giọng điệu đáng ghét  của  thật sự    khó chịu.
Khương Mộ lười biếng “Ừ” một tiếng, lấy điện thoại  định chơi vài ván game giải trí g.i.ế.c thời gian. Nói chuyện với Trần Vũ Sinh thì thôi , hôm nay   hứng,  chuyện với   dễ  tức c.h.ế.t lắm.
Trần Vũ Sinh thấy cô chơi game, bỗng nhiên lên tiếng: “Hôm nay cô nhảy khác  khi”.
Khương Mộ dừng tay, nghi hoặc  : “Khác thế nào? Tốt hơn  tệ ?”.
Trần Vũ Sinh : “Không , nhưng lúc cô nhảy đoạn đầu tiên, mũi chân quá lỏng, chân   kiểm soát , hơn nữa đoạn  động tác eo của cô luôn  bước lên một bước để giữ thăng bằng, phần   cũng thiếu  sự tinh tế”.
Khương Mộ  nhịn  mà bật ,   nhận xét một tràng như ,  như thể cô nhảy tệ lắm  bằng.
Cô ngượng ngùng : “Thế ,  thì tệ thật”.
Trần Vũ Sinh thấy cô  giận,  chút ngạc nhiên, bèn  thêm một câu: “ cô biểu đạt cảm xúc  ”.
Khương Mộ : “Được , những vấn đề    nhớ ”.
Trần Vũ Sinh: “Ừ”.
Bị Trần Vũ Sinh  một hồi như , Khương Mộ cũng mất hứng chơi game. Cô tha thiết  : “Vậy  thấy    thế nào mới  thể nhảy  hơn?”.
Trần Vũ Sinh: “Không ”.
Khương Mộ : “Là thật sự  ,  là   ?”.
Trần Vũ Sinh nghĩ một lát,  đáp.
Anh   ngoài, mưa dường như ngày một lớn hơn, sắc mặt  trở nên  vui. Anh  dậy,  chút bồn chồn  qua   vài bước.
Khương Mộ hỏi: “Anh  ?”.
Trần Vũ Sinh do dự vài giây  : “ đói”.
Khương Mộ ngạc nhiên  : “Buổi tối   ăn cơm ?”.
Trần Vũ Sinh: “Ăn một chút”.
Khương Mộ suy nghĩ,  lấy từ trong túi  hai viên kẹo sữa: “Ăn cái  ?”.
Trần Vũ Sinh  viên kẹo trong tay cô, gật đầu: “Được”.
Lúc , Khương Mộ bỗng phát hiện Trần Vũ Sinh tuy đáng ghét, nhưng cũng  lúc  đáng yêu.
Có lẽ phần lớn thiên tài  thế giới  đều thuộc dạng IQ cao EQ thấp.
Ở một phương diện nào đó họ thể hiện tài năng kinh , thì ở những mặt khác   những khuyết điểm rõ rệt.
Ăn kẹo của Khương Mộ xong,    thêm vài câu.
“Khả năng kiểm soát của cô  , lúc nhấc chân là thấy ngay. Còn nữa, động tác ba  giữ chân liên tiếp của cô tuy  thể  vững, nhưng lực  đủ, mũi chân lỏng, dáng  phần  cũng   hảo”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-380.html.]
Khương Mộ khiêm tốn lắng : “Được,  cũng nhớ ”.
Trần Vũ Sinh gật đầu,  đó bóc nốt viên kẹo còn  cho  miệng.
Những lời     để hạ bệ Khương Mộ, mà từ góc độ của , đó là sự thật. Mà trần thuật sự thật thì  cần lý do, chỉ phụ thuộc  việc      .
 theo quan sát của , đa    đều  chịu nổi sự thật phũ phàng như . Sau khi   , họ đều sẽ  những biểu hiện  tiêu cực,   phẫn nộ,   đau khổ, thậm chí   còn suy sụp.
Chuyện  xảy  nhiều đến nỗi trưởng đoàn  tìm   chuyện riêng, dặn  đừng  thẳng quá, tránh   khác mất tinh thần.
Sau khi hứa với trưởng đoàn, Trần Vũ Sinh cũng ít  hẳn .
Vừa    tại ,     những điều  với Khương Mộ.
 Khương Mộ   bình tĩnh,  giống những  khác. Điều   Trần Vũ Sinh  vui,  cảm thấy Khương Mộ  giống họ,   thể  chuyện với cô nhiều hơn một chút.
Hơn nữa theo  thấy, những gì   đều là những lời hữu ích. Nếu   Khương Mộ cho  kẹo,  cũng chẳng thèm .
Trong lúc hai   chuyện, mưa bỗng ngớt dần,  vẻ như sắp tạnh.
Khương Mộ nghĩ ngợi  hỏi : “Có   ăn chút gì đó ,  cũng đói ”.
Nghe đến đồ ăn, đôi mắt màu lam của Trần Vũ Sinh như sáng lên một vì . Anh phản ứng ngay lập tức: “Ăn gì?”.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Khương Mộ  phản ứng của  chọc , : “Anh  ăn gì?”.
Trần Vũ Sinh chìm  suy tư.
Bây giờ   ăn  nhiều thứ, nhất thời  quyết định .
Vì thế   Khương Mộ giúp  đưa  quyết định,    vẻ  quan tâm: “Cô  thể   xem cô  ăn gì”.
Khương Mộ: “Giờ  thì  thể  ăn lẩu, đồ nướng, còn nếu   ăn nhiều thì ăn hoành thánh, mì nước cũng ”.
Mấy món cô kể đều là món Trần Vũ Sinh thích ăn.
Thế là  nhíu chặt mày.
“Cô đói đến mức nào?”.
Khương Mộ: “Hả?”.
“ hỏi là mức độ đói của cô. Có thể ăn  bao nhiêu”.
Khương Mộ: “ cũng khá đói, còn ?”.
Trần Vũ Sinh: “ đói lắm,  ăn  khỏe”.
Khương Mộ  , chìm  trầm tư.
Câu   mà phát  từ miệng Trần Vũ Sinh, thật sự  một loại hài hước kỳ lạ.
Khương Mộ: “Được thôi,  chúng   ăn món nào thịnh soạn một chút”.
Trần Vũ Sinh  vẻ  hài lòng với câu trả lời của Khương Mộ,   dậy: “Đi thôi”.
Khương Mộ: “ mà, mưa vẫn  tạnh hẳn”.
“Mưa bụi thôi,   ,  nhanh lên.” Trần Vũ Sinh thúc giục cô.
Khương Mộ  theo  , miệng cứ tủm tỉm .