Cô  mà  tài nào cãi  ."
"Trần Vũ Sinh  dứt lời  bế bổng Khương Mộ lên.
Khương Mộ quả thực   vững nổi, bèn mềm nhũn tựa  vai .
Loay hoay một lúc,  cũng tìm  khăn tắm và bàn chải đ.á.n.h răng.
Khương Mộ : “Anh  rửa mặt  , đợi  xong em sẽ tắm. Em  ngâm  một chút, chắc  mất hơn nửa tiếng.”
Trần Vũ Sinh đáp: “Anh  thể tắm giúp em.”
Khương Mộ thật sự   Trần Vũ Sinh bằng con mắt khác, mấy pha xử lý của  đúng là  đỡ nổi.
Mặt cô đỏ bừng, ấp úng : “Em  cần ai tắm cùng.”
Trần Vũ Sinh hỏi: “Anh giúp em   ?”
Khương Mộ: “Thôi , lát nữa    bậy cho xem.”
Trần Vũ Sinh nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ vài giây: “Khả năng em  cũng    , nhưng nếu em   thì  sẽ tôn trọng em.”
Khương Mộ cúi gằm mặt, lí nhí: “...Tắm chung ngại c.h.ế.t  .”
Trần Vũ Sinh lắc đầu, nghiêm túc giải thích: “Không  tắm chung , chúng  sẽ giống như trong phim ,  giúp em, còn em chỉ cần hưởng thụ là  . Chẳng  em đang mệt,   động đậy ?”
Khương Mộ: “ là , nhưng mà... vẫn ngại lắm.”
Trần Vũ Sinh  : “Em nên quen dần , chúng  bây giờ  là quan hệ cực kỳ  mật .”
Khương Mộ đẩy  một cái, còn  kịp  gì  loạng choạng suýt ngã.
Trần Vũ Sinh vội đỡ lấy cô: “Đấy em xem,  mà  ở cùng, em mà ngã trong phòng tắm thì   ?”
“Còn   tại  ? Em  nông nỗi , mấy ngày tới chắc chắn  nhảy múa gì  . Sắp đến ngày biểu diễn ,   xem   thế nào đây?”
Trần Vũ Sinh  dìu cô  phòng tắm,  : “Không , mấy ngày   sẽ qua hướng dẫn và  bạn nhảy cho em, hiệu quả hơn em tự tập một  nhiều.”
Mắt Khương Mộ sáng lên: “Thật ?”
Trần Vũ Sinh: “Đương nhiên . Vậy bây giờ cho  tắm giúp em  ?”
Khương Mộ nghĩ ngợi,  ngượng ngùng : “Vậy lát nữa    động tay động chân  đấy.”
Trần Vũ Sinh đáp: “Ừm,  động chân thì , chứ  động tay thì giúp em kiểu gì? Yên tâm, sẽ thoải mái lắm, giống hệt như tối qua ,  học  .”
Khương Mộ: “...”
Cô  dám  thẳng  mắt Trần Vũ Sinh nữa.
Vốn dĩ chỉ định tắm nửa tiếng, cuối cùng một tiếng vẫn  xong.
Trần Vũ Sinh    ,    chịu tắm cho cô đàng hoàng, tay chân  lúc nào yên phận,  còn  ngừng dùng giọng điệu như đang nghiên cứu học thuật để trêu ghẹo, hỏi cô cảm thấy thế nào.
Khương Mộ  liệt trong bồn tắm,   rã rời, hai má ửng hồng, đôi mắt ươn ướt. Mái tóc dài như rong biển rủ  ngoài thành bồn, hai tay bám chặt  mép, cô mím chặt môi, ánh mắt đầy vẻ lên án và bất mãn.
Nước trong bồn tắm sắp tràn  ngoài, sàn nhà lênh láng nước, quần áo   Trần Vũ Sinh cũng ướt sũng.
“Nước lạnh , em   ngoài.” Khương Mộ lặp  lời kháng nghị,  thở hổn hển, giọng gần như nghiến răng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-387.html.]
Đây  là  thứ ba cô  câu . Hai  , Trần Vũ Sinh đều  cho cô , còn đòi  nước nóng tắm  từ đầu.
“Được ,  bế em .”
Lần ,  lẽ   trêu chọc đủ, cuối cùng cũng    lấy khăn tắm, kéo Khương Mộ dậy, dùng khăn quấn lấy cô  bế  ngoài.
Khương Mộ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mềm oặt dựa  lồng n.g.ự.c .
Hai   lãng phí quá nhiều thời gian, nên dứt khoát xin nghỉ buổi sáng ở đoàn múa.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Dù  cũng chẳng ai nghĩ rằng hai  họ  ở bên .
Khả năng hồi phục của Khương Mộ  , tuy buổi sáng cô  quá lên rằng mấy ngày  thể tập luyện , nhưng nhiều nhất chỉ cần nghỉ ngơi một hai hôm là . Hơn nữa, Trần Vũ Sinh  hứa sẽ huấn luyện và  bạn nhảy cho cô, thế thì còn gì  hơn.
Trước khi tạm biệt, Trần Vũ Sinh  thêm WeChat của Khương Mộ, chuyển cho cô tiền khách sạn tối qua, còn hẹn tối nay  đến.
Khương Mộ nghĩ một lát,  đồng ý cũng  từ chối, chỉ  đến lúc đó  tính.
Dù Phó Vanh   ở nhà, nhưng cứ gặp mặt ở đây mãi cũng   là chuyện .
Cô ở nhà nghỉ ngơi cả buổi sáng, đến chiều đang phân vân    nên đến đoàn múa  thì Phó Vanh gọi điện tới.
Khương Mộ  bắt máy.
Một tiếng , cô mới gọi  cho .
Chuông reo vài tiếng, đầu dây bên  liền nhấc máy.
Phó Vanh: “Có chuyện gì ?”
Khương Mộ thầm nghĩ, gã đàn ông  cũng giỏi giả vờ thật.
“Em thấy  gọi, lúc nãy em đang ngủ nên   máy.” Giọng cô cũng nhàn nhạt,   vẻ mệt mỏi.
Phó Vanh: “Ừ,   gì, chỉ hỏi xem em  ở nhà . Hai ngày nữa  về.”
Khương Mộ: “Ồ, em ở nhà. Hôm nay   khỏe nên  đến đoàn, mai em .”
Phó Vanh: “Không khỏe chỗ nào? Giọng em  ?”
Khương Mộ: “Không  gì, hình như  cảm cúm.”
Phó Vanh bán tín bán nghi,  luôn cảm thấy giọng Khương Mộ    lắm,  chút khàn khàn.
Hơn nữa, mấy năm nay cô gần như  từng xin nghỉ phép, mấy ngày nay cũng  chủ động liên lạc với .
Lòng nghi ngờ của Phó Vanh càng sâu hơn, nhưng    .
Phó Vanh: “Ừ,  em uống t.h.u.ố.c ,  cần đến bệnh viện ?”
Khương Mộ: “Không cần ,   cả.”
Phó Vanh: “Được.”
Khương Mộ: “Hai ngày nữa  về  lẽ em  ở nhà, em   nơi khác.  em  tìm  giúp việc , đến lúc đó sẽ   nấu cơm dọn dẹp.”
Phó Vanh: “...”