Cô   kỹ thêm vài , phát hiện đường nét gương mặt    giống ... ,  đúng,  là giống với “bạch nguyệt quang” mối tình đầu của Phó Vanh mới .
Một khi   cảm giác giống , thì càng  sẽ càng thấy giống.
Chỉ tiếc là Khương Mộ   cơ hội tiến lên để kiểm chứng suy đoán của .
Cô cùng những  khác trong đoàn trở về khách sạn.
Hơn nữa, cô còn  hẹn với Trần Vũ Sinh.
Trần Vũ Sinh  về đến khách sạn liền  tắm rửa  quần áo. Khương Mộ cũng , nhảy múa cả buổi tối khiến  cô ướt đẫm mồ hôi, ngoài việc tắm rửa nghỉ ngơi , trong đầu cô chẳng còn nghĩ  gì khác.
Nghĩ đến việc còn   ngoài ăn tối với Trần Vũ Sinh, Khương Mộ  chút lười biếng.
Cô ngâm  trong bồn nước ấm, ý thức dần trở nên mơ hồ. Không  qua bao lâu, cô  tiếng chuông điện thoại đ.á.n.h thức. Nhìn đồng hồ mới   trôi qua nửa tiếng,   cô  ngủ quên mất.
Điện thoại là của Trần Vũ Sinh, hỏi cô lát nữa  .
Giọng Khương Mộ ngái ngủ: “Em mệt quá,  ngủ quên trong bồn tắm.”
Trần Vũ Sinh  khẽ: “Em định   ngoài, cho  leo cây ?”
Khương Mộ: “Tại em mệt quá mà.”
Trần Vũ Sinh: “Được , em  ăn gì,   mua.”
Khương Mộ: “Em   ăn.”
Trần Vũ Sinh: “  đói.”
Khương Mộ: “Vậy thì   ăn .”
Trần Vũ Sinh: “Thứ   ăn là em.”
Khương Mộ: “... Sao  cứ  mấy lời  .”
Trần Vũ Sinh: “Vì lâu    ăn.”
Khương Mộ đỡ trán: “Trong đầu   mấy chuyện  thôi ,   gì khác ?”
Trần Vũ Sinh: “Em  sai , trong đầu    nhiều chuyện, chỉ là chuyện  tạm thời chiếm trọn tâm trí  thôi.”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Khương Mộ: “Anh cũng khéo  thật. Thôi  ,  đến đây . Em  ăn hoành thánh với dâu tây,   mua nhé.”
Trần Vũ Sinh: “Không  ăn gì khác ?”
Khương Mộ: “Chừng đó là đủ .”
Trần Vũ Sinh: “Vậy    mua .”
Khương Mộ ngẩn : “Tại ? Anh chê em ăn ít ?”
Trần Vũ Sinh: “Không . Em chẳng thèm ‘ăn’  gì cả, như   công bằng.”
Khương Mộ: “Em...”
Trần Vũ Sinh: “Bởi vì khao khát của  dành cho em lớn hơn của em dành cho   nhiều. Cho nên, em cũng  thể hiện sự hứng thú với  thì mới .”
Khương Mộ nghĩ thầm,   còn  vẻ kiêu ngạo nữa chứ, đây là đang bắt   học theo   .
Khương Mộ  : “Vậy  đừng đến nữa,   em  ngủ một giấc cho ngon.”
Trần Vũ Sinh: “...”
Nửa tiếng , cửa phòng Khương Mộ vang lên tiếng gõ.
Mở cửa , cô liền thấy Trần Vũ Sinh đang  ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-393.html.]
“Xin chào, đồ ăn của quý khách đây ạ.” Trần Vũ Sinh xách theo mấy cái túi,  thể thấy bên trong  dâu tây và hoành thánh cô  ăn, ngoài  còn vài thứ khác.
Khương Mộ  tủm tỉm  , khoanh tay  ngực, lười biếng dựa  cạnh cửa, nhẹ giọng : “   đặt đồ ăn,  giao nhầm .”
Trần Vũ Sinh: “Quý khách  đặt, chính miệng quý khách .”
Khương Mộ nhún vai: “  nhớ.”
Trần Vũ Sinh: “Vậy cũng mang đến cho quý khách ăn.”
Khương Mộ: “Thế ,   cũng   tiền trả .”
Trần Vũ Sinh: “Vậy thì càng .”
Khương Mộ  càng tươi: “Sao  ?”
Trần Vũ Sinh: “Không  tiền, quý khách  thể dùng thứ khác để trao đổi.”
Khương Mộ đ.ấ.m nhẹ   , mắng một tiếng: “Đồ    hổ.”
Trần Vũ Sinh nhướng mày   trong, Khương Mộ liếc   ngoài  đóng cửa .
Đêm đó, Khương Mộ   một đêm  ngủ ngon.
Nửa đêm, cô mơ màng, nửa tỉnh nửa mê, dường như cảm nhận  Trần Vũ Sinh bế   phòng tắm, lau  cho .
Cả  cô mềm nhũn tựa  lòng Trần Vũ Sinh, ý thức  mơ hồ. Cô lờ mờ nhớ rằng Trần Vũ Sinh mỗi khi lau đến  đều  tỉ mẩn săm soi từng chút một.
Đặc biệt là  còn thích  những lời khiến   đỏ mặt tía tai.
Khương Mộ lim dim mắt, mệt rã rời, cô làu bàu mắng : “Anh đừng  nữa, ồn ào quá.”
Trần Vũ Sinh: “Em  thích  ?”
Khương Mộ: “Không thích, em  ngủ.”
“Vậy em ngoan một chút,  lau khô cho em  ngủ tiếp.”
Khương Mộ khẽ “ưm” một tiếng,   tựa   .
 qua một lúc lâu,  vẫn cứ lau mãi, Khương Mộ cau mày hỏi: “Sao vẫn  xong ?”
Trần Vũ Sinh tỏ vẻ khó xử: “Anh cũng hết cách ,  lau mãi mà vẫn ướt.”
Khương Mộ mở to mắt, đầu óc trống rỗng trong giây lát.
“Anh đang lau chỗ nào ?”
Trần Vũ Sinh nghiêm túc trả lời: “Chính là chỗ đó đó.”
Khương Mộ che mặt: “Không cần lau nữa.”
Trần Vũ Sinh  tin: “  lau khô em sẽ ngủ  ngon.”
Khương Mộ: “Ngủ ngon mà.”
Trần Vũ Sinh: “Thật ? Ướt sũng như  em  khó chịu ?”
Cơn buồn ngủ của Khương Mộ    cho bay biến mất.
Cô hít một  thật sâu: “Anh  ngoài , em tự .”
“Sao  chứ,   em còn   chịu nổi, cầu xin  tha cho mà. Giờ   sức  ?”
Khương Mộ: “...”