Khương Mộ  , dịu dàng : “ em còn nhỏ,  thể em  hiểu rõ. Sự yêu thích của em  lẽ chỉ là một loại cảm mến chứ   tình yêu nam nữ. Chị lớn hơn em nhiều như , chỉ  thể  chị của em thôi.”
Khương Mộ cảm thấy  thật sự quá  xa.
Thẩm Nghiên sắp tức c.h.ế.t . Cậu đột nhiên ôm chầm lấy Khương Mộ: “Em  chị gái , em  cần chị  chị của em. Nếu chị cảm thấy lời 'thích' của em sẽ gây hiểu lầm,  em  'em yêu chị', chị sẽ tin chứ?”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“... em  chị lớn hơn em  nhiều, chúng   thể nào. Dù chị sắp ly hôn, nhưng chị còn  một đứa con gái.” Khương Mộ khẽ .
“Em  quan tâm những điều đó. Em chỉ  em yêu chị, từ cái  đầu tiên  yêu chị . Em  cần  chị là ai,  cần  chị bao nhiêu tuổi.” Giọng Thẩm Nghiên  chút yếu ớt.
Khương Mộ im lặng.
“Chị sẽ chê em nhỏ tuổi chứ?” Thẩm Nghiên hỏi  câu hỏi mà  bận tâm nhất.
Trong lòng Khương Mộ thầm nghĩ, chỉ cần em trai , chị đây  chê em nhỏ.
 miệng  : “Chị... chị  .”
Thẩm Nghiên  chút thất vọng, nhưng vẫn ôm chặt Khương Mộ: “Em  cho phép chị chê em.”
“Chị  .”
“Đừng coi em là em trai.” Thẩm Nghiên cúi đầu, thì thầm bên tai Khương Mộ.
Nói xong,  nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô.
Môi của Thẩm Nghiên mềm mại vô cùng, cảm giác ấm áp  tim   đập loạn nhịp.
Khương Mộ cảm thấy    Thẩm Nghiên “thả thính” thành công.
“Em  thể bảo vệ chị.” Thẩm Nghiên thấy cô  phản kháng, như  cổ vũ, lấy hết can đảm  tiếp, “Chị tin em , em thật sự  thích... , là  yêu chị.”
Giọng Thẩm Nghiên dịu dàng hết mức.
Đây là  đầu tiên Khương Mộ    những lời như . Cậu bé ngây ngô cũng  một mặt thế  .
Thật khiến   bất ngờ.
Khương Mộ như   dọa, im lặng một lúc lâu   gì.
Thẩm Nghiên cũng sợ   dọa cô, cảm thấy    quá bốc đồng, nhưng   hề hối hận, thậm chí còn  vui. Cậu  hôn Khương Mộ, còn ôm cô, và cô  hề đẩy  .
Chỉ điều đó thôi cũng đủ để  vui vẻ mấy ngày .
Khương Mộ chắc chắn cũng  cảm tình với , Thẩm Nghiên tự nhủ.
“Chúng    thôi.” Khương Mộ .
“Vâng.” Thẩm Nghiên gật đầu, nắm tay Khương Mộ, dắt cô trở  phòng chiếu phim.
Tâm trạng của Thẩm Nghiên trở nên vô cùng ,  cứ  mãi. Suốt nửa  của bộ phim,  nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Mộ  buông, ngay cả khi cô  uống nước  ăn bắp rang, đều là  đút cho cô.
Phim kết thúc, Khương Mộ    về. Dù Thẩm Nghiên  chút lưu luyến, nhưng vẫn đồng ý.
Đợi xe taxi đến, Khương Mộ : “Chị về đây, tạm biệt.”
Thẩm Nghiên gật đầu: “Vâng, về đến nhà nhắn cho em nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-41.html.]
Khương Mộ: “Ừm.”
Thẩm Nghiên  Khương Mộ, ngay khi cô chuẩn  lên xe,  đột nhiên hét lớn.
“Đợi chị ly hôn xong, em  theo đuổi chị,   ?”
Người  đường xung quanh đều ngoái  .
Khương Mộ thấy mặt  đỏ bừng,  trả lời mà lên xe luôn.
Sau khi lên xe, cô  đầu  , Thẩm Nghiên vẫn  yên tại chỗ  về phía cô.
Ngồi  xe, Khương Mộ lấy chiếc điện thoại dự phòng trong túi , mở ứng dụng quản lý camera giám sát. Từ đây, cô  thể xem  hình ảnh từ các camera trong nhà.
Mở phần mềm lên, cô thấy trong phòng ngủ của  xuất hiện một   nên  mặt ở đó: Thẩm Mặc.
Vốn dĩ Sở Sóc  hề  ý định đưa Thẩm Mặc về nhà, nhưng Thẩm Mặc đột nhiên  khỏe, là bệnh cũ tái phát. Chỉ cần nghỉ ngơi là , nhưng   thể ở một . Cô   chịu  bệnh viện, thấy cô  khó chịu quá, Sở Sóc nghĩ dù  Khương Mộ cũng   nhà, liền bảo cô  về nhà cùng .
Chỉ cần cẩn thận một chút  để Sở Oánh  thấy là .
Sở Oánh cũng  ngoan. Dì Lưu đón con bé về liền nấu cơm, chăm con bé ăn,  tắm cho con bé,  cần Sở Sóc  bận tâm.
Sở Sóc đợi dì Lưu về  mới  đón Thẩm Mặc. Hắn bảo cô  đợi ở cửa,   khóa cửa, đợi   đưa Sở Oánh  phòng  nhắn tin, cô  mới lẻn .
Sở Oánh ngoan ngoãn  sách, chơi đồ chơi trong phòng. Sở Sóc liền đưa Thẩm Mặc  phòng ngủ chính, dặn cô  cứ ở trong phòng,     ngoài, cũng   gây  tiếng động để Sở Oánh phát hiện.
Thẩm Mặc đương nhiên  .
Qua camera giám sát, Khương Mộ thấy Thẩm Mặc đang   bàn trang điểm của  soi gương.
Trong gương, Thẩm Mặc  khuôn mặt tú lệ, đúng chuẩn một đóa bạch liên hoa, nhưng biểu cảm  lạnh như băng,  chút sắc bén,    hợp với khí chất của cô .
Thẩm Mặc cúi đầu,  những món mỹ phẩm đắt tiền và các loại nước hoa hàng hiệu bày đầy  bàn trang điểm, sắc mặt càng lạnh hơn. Cô  tiện tay cầm một lọ nước hoa lên, xịt   khí.
Lập tức,  khí tràn ngập mùi hương ngọt ngào.
Khương Mộ để ý thấy lọ nước hoa cô  cầm là loại cô  dùng nhất.
Thẩm Mặc  lạnh một tiếng  đặt lọ nước hoa xuống.
Khương Mộ còn tưởng cô   gan đập vỡ lọ nước hoa của  chứ.
Chỉ thấy Thẩm Mặc     phòng  đồ của Khương Mộ.
Nơi  càng khiến    choáng ngợp.
Phòng  đồ rộng lớn, diện tích  thua kém phòng ngủ là bao, nhưng trông còn xa hoa hơn nhiều.
Cả một bức tường  là giày và túi xách, quần áo trong tủ  đếm xuể, phần lớn đều còn mới tinh.
Điều đáng  là tất cả đều là đồ nữ,  hề  đồ của đàn ông,  thể thấy phòng  đồ  là của riêng Khương Mộ.
Vẻ ghen tị  mặt Thẩm Mặc hiện rõ mồn một.
Tay cô  lướt qua một hàng quần áo, tiện tay lấy  một chiếc váy.