Kết quả là  hề. Tâm trạng của  gần đây thật sự  , thậm chí  thể  là tệ đến cực điểm.
Vì Khương Mộ,   từ chối mấy sự kiện và hội nghị ở nước ngoài, chỉ vì lo lắng nếu  chuyện gì xảy  mà  đang ở nước ngoài sẽ  kịp về. Ở trong nước thì chỉ cần một tấm vé máy bay, vài tiếng đồng hồ là  thể về đến nhà.
Thế nhưng, Khương Mộ    liên lạc với .
Phó Hi Nghiễm  thử nhờ thư ký Vương tìm cách liên lạc với Khương Mộ, hỏi thăm tình hình hiện tại của cô.
Kết quả là thư ký Vương gọi điện mới , Khương Mộ  rời khỏi thành phố S, đến một nơi khác để tham gia chương trình thực tế.
Phó Hi Nghiễm vô cùng tức giận.
  tức giận cũng vô ích. Cuối cùng  cũng nhận ,   Khương Mộ   thật, cô thật sự  rời xa .
Ở bên  nhiều năm như ,  cũng thường xuyên  công tác nước ngoài hơn một tháng  liên lạc với Khương Mộ, nhưng lúc đó  chẳng hề cảm thấy gì. Bây giờ mới mười ngày,    chịu nổi.
Chính Phó Hi Nghiễm cũng  hiểu nổi.
Anh vẫn luôn cho rằng nếu hai  chia tay,  mất mát là Khương Mộ chứ   .
Anh đáng lẽ  cảm thấy bình thường, cùng lắm thì tìm một  khác.
 sự thật  là Khương Mộ sống  , còn  thì ngày càng cáu kỉnh, mấy ngày nay trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến cô.
Khoảng thời gian hai  mới ở bên  cũng từng  những ngày tháng  , chỉ là    càng ngày càng thờ ơ với Khương Mộ, luôn tự nhủ rằng cô chỉ là   thế,   thực sự yêu   là cô.
Giờ đây Khương Mộ   , ngược    ít khi  suy nghĩ đó, cũng  thường xuyên nhớ đến   nữa,   đó, hình bóng của Khương Mộ  luôn lởn vởn trong đầu .
Anh   thừa nhận  trở nên như  là vì Khương Mộ rời .
 khi trở về biệt thự, cảm giác nhớ nhung Khương Mộ  càng thêm mãnh liệt.
Anh cho dì giúp việc về,  bắt đầu uống rượu.
Sau một đêm say xỉn, khi tỉnh ,  phát hiện  đang cầm trong tay chiếc khăn lụa mà Khương Mộ thích nhất, đó là món quà   tặng cô.
Nhìn chiếc khăn lụa, tâm trạng Phó Hi Nghiễm vô cùng phức tạp.
Biết  Khương Mộ đang tham gia chương trình ở thành phố A, Phó Hi Nghiễm quyết định đến đó một chuyến.
Công ty của   chi nhánh ở thành phố A, tuy trụ sở chính ở thành phố S nhưng cũng  văn phòng đặt ở đó.
Anh nhờ  lấy  một tấm vé  cửa xem ghi hình trực tiếp.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Anh quyết định sẽ tự  đến xem Khương Mộ biểu diễn.
Đây là  đầu tiên  chủ động   xem cô biểu diễn, đáng tiếc  là  khi hai   chia tay.
Buổi ghi hình thứ hai diễn   vòng sơ tuyển bốn ngày. Lần , Khương Mộ và Trần Vũ Sinh quyết định biểu diễn một bài múa cổ điển. Họ quyết định dùng kỹ xảo để giành chiến thắng, sử dụng những động tác  độ khó cao để thể hiện sự chuyên nghiệp của .
Đương nhiên, điều  càng đòi hỏi sự phối hợp ăn ý của cả hai.
Để luyện tập, hai  gần như dính lấy  như sam. Ngoài lúc  vệ sinh, thời gian còn  họ gần như lúc nào cũng ở bên .
Ngay cả khi ngủ cũng sát cạnh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-411.html.]
Trần Vũ Sinh    sẽ càng bồi dưỡng  sự ăn ý.
Đêm  ngày thi, Khương Mộ và Trần Vũ Sinh trở về khách sạn. Hai   luyện tập cả ngày, bây giờ  khuya mà vẫn  ăn gì. Trần Vũ Sinh đặt cơm hộp,   ăn trong phòng của Khương Mộ.
Khương Mộ  rõ với , tối nay   nghĩ đến chuyện linh tinh, ngày mai là  lên sân khấu .
Anh   để  bất kỳ dấu vết nào   cô.
Nếu Trần Vũ Sinh  đồng ý, tối nay   về phòng của .
Trần Vũ Sinh tự nhiên vui vẻ chấp thuận.
Khi cơm hộp  giao đến, Khương Mộ chỉ ăn một chút. Vốn dĩ  dày cô  nhỏ, bây giờ  là buổi tối, sợ ăn no sẽ ảnh hưởng đến phần thể hiện ngày mai, nên cô chỉ ăn qua loa vài miếng  đặt đũa xuống, tiếp tục nghiền ngẫm động tác vũ đạo.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Khương Mộ, đôi mắt Trần Vũ Sinh khẽ chớp.
Nếu Khương Mộ để ý, chắc chắn cô sẽ phát hiện  Trần Vũ Sinh đang  ý đồ .
Khương Mộ suy nghĩ một lúc, nghĩ  vài vấn đề, cô    Trần Vũ Sinh, : “Anh ăn no , chúng  luyện tập thêm nhé?”
Trần Vũ Sinh vẻ mặt bình tĩnh, hỏi: “Sao ?”
Khương Mộ : “Chúng  thử  một  nữa  ? Có một động tác em nghĩ  một cách thể hiện  hơn.”
Trần Vũ Sinh vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên: “Cũng  thôi, nhưng mà...”
“ mà ?” Khương Mộ thắc mắc.
Trần Vũ Sinh  dậy, vòng tay ôm lấy Khương Mộ từ phía .
“Chúng  thử nhảy mà  mặc quần áo xem ?”
Khương Mộ: “...”
Lại bắt đầu  đấy.
Trần Vũ Sinh  với giọng nghiêm túc, giải thích một cách  đắn: “Anh cảm thấy  mặc quần áo sẽ tự do hơn,  thể thực hiện động tác một cách thoải mái hơn, cũng  thể khiến chúng  gần gũi hơn, cảm nhận   thở của đối phương.”
Khương Mộ  hì hì: “Anh  cũng  lý đấy.”
Trần Vũ Sinh  gật đầu: “Ừm,    thử ?”
Khương Mộ  một tiếng,  đó lạnh mặt: “Không .”
Trần Vũ Sinh vẫn bình tĩnh,  tiếp tục thuyết phục Khương Mộ: “Thử một chút  lẽ sẽ  bước đột phá mới đấy, thật mà. Em tin  .”
Khương Mộ  chút lung lay, nhưng vẫn : “Em  tin .”
Trần Vũ Sinh quả quyết: “Anh  thật.”
Khương Mộ lườm : “Khỏa  nhảy ballet chắc chỉ   Trần Vũ Sinh đây mới nghĩ   thôi.”
Trần Vũ Sinh lắc đầu: “Đây là hiến  vì nghệ thuật.”
Khương Mộ: “...”