Khương Mộ: “...”
Thấy hai  tay trong tay, ánh mắt Phó Vanh tối sầm .
“Khương Mộ.”
Hắn bước lên chặn đường cả hai, mặt đối mặt giằng co với Trần Vũ Sinh.
Phó Vanh  lăn lộn  thương trường nhiều năm, trong ánh mắt hằn lên vẻ uy nghiêm của kẻ bề . Hơn nữa, tuổi tác chênh lệch khá nhiều so với Trần Vũ Sinh càng khiến  trông chững chạc, già dặn hơn. Ánh mắt  sắc bén, khí thế toát  vô cùng áp đảo.
 Trần Vũ Sinh ỷ  vóc dáng cao hơn Phó Vanh một chút, bèn hất cằm lên,  vẻ nghé con  sợ cọp, khí thế    thua kém.
“Chú , chú chặn đường  đấy.”
Đòn đầu tiên của Trần Vũ Sinh đ.á.n.h thẳng  điểm yếu.
Khương Mộ thầm giơ ngón tay cái cho Trần Vũ Sinh.
Chiêu  quả là hiểm.
Phó Vanh chắc tức đến hộc m.á.u mất.
Khi ở bên Khương Mộ, điều Phó Vanh để tâm nhất chính là tuổi tác của .
Thế nhưng gừng càng già càng cay, Phó Vanh chỉ hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm để ý đến Trần Vũ Sinh, như thể  coi    gì.
Hắn  Khương Mộ, lạnh nhạt : “Cậu   xứng với em.”
Sắc mặt Trần Vũ Sinh trầm xuống, nhưng  mặt  hề  vẻ tức giận, ngược  còn bật : “Xứng  ,  đến lượt  .”
Không khí căng như dây đàn, màn kịch tay ba  quả thực vô cùng kịch tính.
Trong lòng Khương Mộ tuy kích động nhưng vẫn  tỏ  bình tĩnh thản nhiên.
Cô  về phía Trần Vũ Sinh, nhẹ giọng : “Chúng   thôi.”
Thấy Khương Mộ   dây dưa với Phó Vanh, Trần Vũ Sinh vui  mặt, một tay choàng qua vai cô: “Được.”
Phó Vanh cất giọng: “Khương Mộ, em   gặp  đến thế ?”
Khương Mộ đáp: “Những gì cần    hết . Điều  ,  Phó đây  cho , mà bây giờ  cũng  cần nữa.  nghĩ đạo lý hợp  tan,  Phó là  hiểu rõ nhất.”
Thấy Khương Mộ tuyệt tình như , tay trái Phó Vanh siết chặt thành quyền. Trong khi đó, Trần Vũ Sinh còn  bên cạnh   đầy khiêu khích, vẻ châm chọc trong đáy mắt  thể rõ ràng hơn.
Hắn cố nén lửa giận, trơ mắt  Khương Mộ và Trần Vũ Sinh rời .
Lần ,  thật sự  mất Khương Mộ.
Trái tim Phó Vanh đau nhói. Hắn rút  một bao t.h.u.ố.c từ túi áo vest, ngón tay run run  châm lửa, nhưng gió quá lớn, thử mấy  đều  thành công.
Sắc mặt Phó Vanh càng lúc càng tái nhợt, mãi mới châm  điếu thuốc.
Hắn lặng lẽ rít một , chỉ cảm thấy vị đắng chát khó nuốt. Hắn dùng ngón tay bẻ gãy điếu t.h.u.ố.c  đập mạnh lên cửa sổ xe bên cạnh.
Từ lúc ở bên Khương Mộ,   bao giờ cảm thấy bất lực và phiền muộn như thế .
Hắn nhất định  khiến Khương Mộ trở về bên .
Bằng bất cứ giá nào.
Tối đó, Khương Mộ ở cùng Trần Vũ Sinh. Cô kể sơ qua cho   về mối quan hệ của  và Phó Vanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-416.html.]
Cô    chi tiết, nhưng Trần Vũ Sinh vốn thông minh, chỉ cần  vài câu  đoán  bảy tám phần sự thật.
Khương Mộ cũng thấy tin nhắn Phó Hi Nghiễm gửi cho . Mấy ngày nay cô  bận rộn tập vũ đạo, chỉ  thể tranh thủ buổi tối qua tìm .
Phó Hi Nghiễm  hờn dỗi cả ngày, hôm nay  học cũng chẳng tập trung, trong đầu  là chuyện của Khương Mộ.
Dù Khương Mộ  sẽ đến tìm  , nhưng cô   giải thích vì  đến thành phố A mà  báo .
Rõ ràng cô  mấy ngày nay   nhớ cô, còn   đến tìm cô,  mà cô đến tận nơi cũng   một lời.
Khi đến  lầu khu nhà Phó Hi Nghiễm đang ở, Khương Mộ liền nhắn tin báo   tới.
Khương Mộ: [Chị đến  lầu , em  nhà ?]
Phó Hi Nghiễm lạnh lùng trả lời: [Ừ.]
Nhìn thấy tin nhắn hồi âm của , Khương Mộ bất giác mỉm .
Cậu nhóc  lúc dỗi trông đáng yêu thật.
Khương Mộ lên lầu gõ cửa, Phó Hi Nghiễm  nhanh   mở.
Cô thấy  bĩu môi, vẻ mặt rõ ràng là  vui.
“Sao thế, giận ?”
Phó Hi Nghiễm đáp: “Không .”
Khương Mộ đưa tay nắm lấy tay : “Thật ?”
Phó Hi Nghiễm: “Không giận, chỉ là   vui thôi.”
Khương Mộ véo nhẹ ngón tay : “Được , là chị  báo cho em sớm, là chị sai.  chị cũng  lý do mà.”
Phó Hi Nghiễm lí nhí: “Lý do gì?”
Khương Mộ hỏi: “Chúng   nhà  chuyện  ?”
Phó Hi Nghiễm gật đầu: “Vâng.”
Cậu lén  Khương Mộ, quan sát sắc mặt cô.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Hai   nhà,  xuống ghế sofa. Khương Mộ vẫn luôn nắm tay , Phó Hi Nghiễm cũng mặc cho cô nắm.
Khương Mộ giải thích: “Chị vốn định  với em, nhưng vì tham gia chương trình sẽ  bận,   thời gian đến tìm em. Chị sợ      đến  sẽ  em thêm thất vọng.”
Phó Hi Nghiễm hỏi: “Vậy lúc em  em đến trường ,  chị cũng   gì?”
Khương Mộ đáp: “Lúc đó chị đang chuẩn ,  hề xem điện thoại. Chị   với em  mà.”
Phó Hi Nghiễm gật đầu: “Thôi .”
Khương Mộ hỏi: “Vậy hết  vui ?”
Phó Hi Nghiễm: “Hết .”
Khương Mộ hôn nhẹ lên môi : “Vậy  một cái xem nào.”
Bị cô hôn bất ngờ, Phó Hi Nghiễm  chút ngượng ngùng.
“Sau    một  hờn dỗi nữa nhé.”