“Này, trong đầu  còn  cái gì khác  ?”
Trần Vũ Sinh suy nghĩ một chút, nghiêm túc : “Lúc  thấy em, trong đầu  chỉ  em, chỉ   chuyện đó với em. Có  là  bình thường ?”
Khương Mộ cũng suy nghĩ,  khó xử : “ là  chút  bình thường.”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Trần Vũ Sinh  vẻ đăm chiêu gật đầu: “  thấy như   .”
Khương Mộ   chút ngạo nghễ: “Anh thế  là sắp yêu   đấy ?”
Trần Vũ Sinh: “Không , cũng chẳng , kệ nó .”
Khương Mộ nhướng mày: “Cũng đúng,  quan trọng. Tóm , chỉ  chuyện tình cảm,   chuyện trăm năm.”
Câu  của cô vô tình, nhưng  bộc lộ suy nghĩ thật sự của cô.
Trần Vũ Sinh sững  một chút, đáy mắt thoáng qua một tia buồn bã khó nhận , nhưng  nhanh chóng mỉm : “Được.”
Khương Mộ  hài lòng hôn lên môi  một cái: “Thế còn chờ gì nữa.”
Trần Vũ Sinh liếc   ngoài cửa sổ, đặt cô xuống,  ép cô  cửa sổ, ghé sát  tai cô, thổi một  khí nóng.
Cảm giác nóng ấm khiến cô ngứa ngáy rụt cổ , đầu ngửa  .
Trần Vũ Sinh thuận thế áp sát  cô, một tay nắm chặt cổ tay cô giơ cao quá đầu, dùng sức ấn lên tấm kính cửa sổ.
“Em  xem,    đang ở  lầu  lên đây .”
Giọng  trầm thấp quyến rũ của  khiến vành tai Khương Mộ tê dại: “Hả? Sao  thể.”
Trần Vũ Sinh : “  cảm thấy,  đang  về phía  đấy.”
Tim Khương Mộ đập nhanh hơn, ánh mắt của Trần Vũ Sinh  sức xâm chiếm mạnh mẽ, tựa như màn đêm  lưng cô, sâu thẳm cuồn cuộn, lấp ló ánh trăng lạnh lẽo.
Khương Mộ hỏi: “Thế thì ?”
Trần Vũ Sinh  cô  chớp mắt: “Cho nên   em ngay tại đây.”
Hô hấp của Khương Mộ cứng , môi hé mở, nhất thời   nên lời.
Câu  của Trần Vũ Sinh khiến cơ thể cô cứng đờ, một luồng điện chạy dọc sống lưng.
Sự chiếm hữu và mạnh mẽ của  lúc  khiến  cực kỳ  sức hút.
Khương Mộ  : “Trần Vũ Sinh,  đang ghen đấy, như    , ghen tuông     xí.”
Trần Vũ Sinh cúi đầu đến gần cô, mặt gần như chạm  mặt cô,  trầm giọng : “Xấu xí ?”
Khương Mộ hôn lên môi  một cái: “Không , đặc biệt  trai.”
Trần Vũ Sinh nhướng mày, mạnh mẽ hôn lên.
Nụ hôn của   còn ôn nhu dịu dàng như , Khương Mộ ban đầu  quen, giãy giụa vài cái, Trần Vũ Sinh mới từ từ thả lỏng .
Cảm xúc của  rõ ràng  chút gấp gáp.
Khương Mộ  khá thích  như .
Có thể thấy Trần Vũ Sinh  bắt đầu để ý đến cô. Khương Mộ tận hưởng quá trình săn mồi .
Cảm giác khoái trá khi con mồi   tay khiến cơ thể cô càng thêm thả lỏng.
Sau đó, khi Khương Mộ úp   cửa sổ, hai tay ấn lên tấm kính, mắt cô  thẳng xuống bóng   lầu. Dù  cách quá xa,  thấy rõ mặt, nhưng vẫn  thể  thấy  đang ngẩng đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-422.html.]
Phó Vanh dường như đang  cô.
Trong lòng Khương Mộ dâng lên một cảm giác kỳ lạ, cô bất giác nín thở, điều  cũng khiến cơ thể cô càng thêm căng cứng.
Rất nhanh, ý thức của cô  chút hỗn loạn, trong đầu hiện lên đủ loại cảnh tượng, cũng   cụ thể đang nghĩ gì.
Giọng  của Trần Vũ Sinh vang lên bên tai cô.
Cô theo bản năng mà kêu lên một tiếng.
Trần Vũ Sinh nhận  cô  chuyên tâm,  vuốt ve má cô, thấp giọng hỏi: “Em đang nghĩ gì ?”
Giọng  của  kéo Khương Mộ trở về với ý thức, tầm mắt cô cũng dần rõ ràng.
Cô cẩn thận  xuống lầu  nữa,    .
Cũng    qua bao lâu.
Khương Mộ  trả lời ngay, Trần Vũ Sinh  chút bực bội. Cô     thể mất tập trung.
Thế là, Trần Vũ Sinh dùng hành động để biểu thị sự bất mãn của .
Khương Mộ  lưng về phía   tiện phản kháng, đành   ngừng gọi tên Trần Vũ Sinh.
Trần Vũ Sinh chịu  nổi nhất là khi Khương Mộ gọi tên . Anh  cô   nhanh chóng kết thúc, nên càng thêm bất mãn.
Cứ như ,  cố tình kéo dài thêm mười mấy phút.
Chờ đến khi kết thúc, chân Khương Mộ  mềm nhũn, vịn  cửa sổ    đ.á.n.h  cũng  còn sức.
Trần Vũ Sinh thấy cô như , bật , vươn tay ôm cô : “Ngoan,  bế em  tắm.”
Khương Mộ bực bội  : “Không cần  tắm.”
“Anh  tắm,  tắm cho em.”
Anh chơi chữ với Khương Mộ, rõ ràng  ý cô là  cho  tắm giúp cô.
Khương Mộ tức tối đ.ấ.m  một cái, nhưng  chẳng hề thấy đau.
Cô  đ.ấ.m  một cái nữa, đ.ấ.m  một khối cơ bắp cứng như đá. Chẳng những Trần Vũ Sinh  , mà tay Khương Mộ  đau điếng.
Cô  chút nản lòng, dứt khoát  thèm để ý đến  nữa.
Mặc kệ   gì,  gì, cô cũng   ,   với  câu nào.
Cuối cùng, Trần Vũ Sinh tắm xong cho cô, Khương Mộ vẫn luôn nhắm mắt,  phản ứng gì.
Cuối cùng, Trần Vũ Sinh đành   dỗ  nài, Khương Mộ mới lười biếng hé mắt liếc  một cái, vẫn   lời nào.
Trần Vũ Sinh hết cách.
Anh lau khô  cho Khương Mộ  bế cô lên giường.
Khương Mộ  đặt lưng xuống gối  ngủ say như c.h.ế.t.
Vừa  vật lộn nửa ngày, thật sự  mệt.
Người  thường  chuyện  con gái  mệt,  mệt là con trai.
 Khương Mộ  bao giờ thấy . Có lúc cô rõ ràng cảm thấy   lâu , đối phương   cái gì mà đừng vội, mới bắt đầu thôi.